Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 57: Quý Bạch Tình có thể hay không ăn hồi đầu thảo? (length: 8054)

Đáng tiếc lần trước Cố Yên thật sự không có tiền, nếu không thì đã mua chút đồ mang về nhờ Vương Đại Hải, lần này có tiền, Cố Yên nghĩ, vậy nàng sẽ mua nhiều đồ một chút nhờ Vương Hữu Lễ mang về, coi như thay Cố Diễm Diễm hiếu thuận một chút.
"Tiểu Cố?" Giang nãi nãi đứng ở cửa.
Cố Yên vội vàng thu giày dép quần áo vào, hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên cười, "Nãi nãi."
"Sao vậy, cãi nhau à?"
"Vâng, bình thường thôi, bọn ta cứ thấy mặt là ầm ĩ lên, quen rồi."
"Không được ầm ĩ, càng ầm ĩ tình cảm càng xa cách." Giang nãi nãi rất ít khi tới nhà Cố Yên, bà nhìn quanh một lượt, nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhìn cách Cố Yên nhanh nhẹn như vậy, hẳn cũng không phải là người lôi thôi.
"Dù không ầm ĩ, sau này tình cảm cũng sẽ càng lúc càng mờ nhạt."
Lão thái thái nói đầy ý nghĩa, "Sao có thể nói vậy chứ, máu mủ ruột thịt không thay đổi được, con còn trẻ, nói những lời này không thấy có gì, đợi đến tuổi ta, muốn gặp lại anh chị em ruột thịt một lần thì khó lắm."
Không hiểu sao Cố Yên lại nhớ tới các em của mình, từ nhỏ bọn chúng đã không cãi nhau với cô, cô nói gì thì là vậy, sao lại giống Cố Giang Hà được?
Lão thái thái hiếm khi có lúc cảm tính như vậy, Cố Yên thấy bà có vẻ hơi buồn, vội giơ túi bột mì ra cho bà xem, "Nãi nãi, đây là bột mì nhà tự xay, nhìn hơi đen, nhưng mà hấp bánh bao ăn ngon lắm, buổi chiều ta ủ bột, tối hấp bánh bao, nãi nãi ăn đầu tiên nhé."
Lão thái thái cười, con bé này biết phải trái.
Thân thể Cố Diễm Diễm trông thì béo tốt có vẻ khỏe mạnh, thực tế tố chất lại rất kém, đến ngày kinh nguyệt thì đau lưng mỏi gối, cô ta thật sự chỉ muốn nằm trên giường, không làm gì cả, nhưng không thể nằm được!
Đáng chết cái những năm tám mươi, không có băng vệ sinh dạng quần, không thể chống tràn bên hông, thật xấu hổ!
Từ sau khi Hoàng Thu Oánh đem cái đồng hồ Cố Yên mua mang cho Cố Giang Hà, cô ta luôn để ý tới tay Quý Bạch Tình, nhưng nàng vẫn đeo cái đồng hồ cũ kia.
Đừng tưởng làm cùng văn phòng mà Hoàng Thu Oánh và Quý Bạch Tình thường xuyên gặp nhau, chỉ gật đầu chào hỏi.
Thật ra, từ khi Cố Yên bắt đầu kể chuyện Cố Giang Hà, Thẩm Du Thành và Quý Bạch Tình, cô ta luôn để ý, ai mà chẳng tò mò cơ chứ, Quý Bạch Tình sẽ chọn người cũ hay là chọn người sư đệ ưu tú?
Nói thật, điều kiện của Thẩm Du Thành tốt hơn Cố Giang Hà không biết bao nhiêu, nhưng tình cảm thời trẻ sao dễ quên như vậy?
Cô nàng Cố Yên cố ý hỏi cô y tá tên Ngụy Thư Nhiên kia thường xuyên tới tìm Quý Bạch Tình, con gái mà, cho dù là tình bạn cũng nồng nhiệt hơn kiểu bạn bè trung niên như cô ta và Cố Yên.
A, Hoàng Thu Oánh thực sự ngạc nhiên, sao cô ta lại coi Cố Yên vào hàng ngũ trung niên giống mình vậy?
"Hoàng tỷ."
Hoàng Thu Oánh nghe thấy có người gọi mình mới biết bản thân xem bệnh án mà đã ngẩn người ra.
"Giang Hà, sao hôm nay em lại có thời gian tới đây?" Hoàng Thu Oánh khép bệnh án lại, ra vẻ vừa rồi mình đang xem nghiêm túc, "Nghỉ ngơi à?"
Ngẩng đầu lên mới thấy hôm nay Cố Giang Hà thực khác, áo sơ mi tay ngắn mặc chỉnh tề, trên áo không có một nếp nhăn, tóc nhìn là biết vừa gội, kiểu tóc cũng đẹp, a, xem ra hôm nay có gì đó khác rồi.
"Đồng hương hôm nay tới kiểm tra lại, em đổi ca trực."
"Hồi phục thế nào rồi?"
"Xem phim thì hồi phục khá tốt, còn phải chờ kết quả ra, đến lúc đó em lại nhờ Thẩm chủ nhiệm xem cho."
Không hiểu vì sao từ miệng Cố Giang Hà nghe thấy cái tên "Thẩm chủ nhiệm", khóe miệng Hoàng Thu Oánh nhịn không được mà lộ ra một nụ cười ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Ừ, cứ nhờ Thẩm chủ nhiệm xem một chút thì yên tâm hơn."
Cố Giang Hà gật đầu, "Bạch Tình không có ở đây?"
Khi nhắc tới tên Bạch Tình, Cố Giang Hà có chút không tự nhiên.
"Chắc là có ca mổ, nếu không có ca cấp cứu nào khác thì chắc sắp xuống rồi, sao, em tìm nàng à?"
"Vâng, vậy Hoàng tỷ cô nói với nàng một tiếng, em đợi nàng ở cổng nam."
Hoàng Thu Oánh nhìn chiếc túi trên tay Cố Giang Hà, không khỏi nhếch mép cười, có ý tứ, cô ta muốn xem kết quả ra sao đây.
Quý Bạch Tình vừa phẫu thuật xong trở về văn phòng, Hoàng Thu Oánh lập tức gọi cô lại, kể lại, "Bác sĩ Quý, bác sĩ Cố nói có chuyện gấp muốn tìm cô đấy, anh ấy bảo đợi ở cổng nam, cô mau ra xem đi."
"À, Cố Giang Hà à?"
"Đúng, là anh ấy, tôi thấy anh ấy có vẻ gấp gáp."
"À, được." Quý Bạch Tình dường như có chút bối rối, vì cô cầm túi lên lại để xuống, để xuống lại cầm lên, cuối cùng vẫn để xuống mới đi.
Hoàng Thu Oánh nhìn bóng dáng bối rối rời đi của Quý Bạch Tình, khẽ mỉm cười, Tiểu Cố à Tiểu Cố, vì cô tôi thật không lo gì nữa!
Cố Giang Hà chờ không chút nóng nảy, không biết sao, vừa mới bắt đầu đi tìm Quý Bạch Tình trong lòng còn có chút hồi hộp, càng chờ anh lại càng thấy bình tĩnh trong lòng.
Mọi việc luôn cần kết quả, anh sợ mất đi, nhưng không nên sợ đối mặt!
Quý Bạch Tình vội vàng chạy về phía cổng nam, từ xa đã thấy Cố Giang Hà đang ngồi xổm dưới gốc cây. Lúc trước ở trường, mỗi lần cô ra gặp anh thì chắc chắn anh sẽ ngồi xổm ở đó.
Có một lần cô bảo anh đừng hay ngồi xổm như vậy, Cố Giang Hà liền trả lời rằng, hồi bé xem kiến quen rồi, cứ buồn chán là lại ngồi xổm xuống đất xem kiến làm tổ.
Vừa rồi Hoàng chủ nhiệm còn nói Cố Giang Hà có việc gấp, không giống!
"Khụ khụ!"
Cố Giang Hà nghe thấy âm thanh quen thuộc, đột ngột đứng lên, nhìn Quý Bạch Tình đang đứng đối diện, nhất thời lại không biết nói gì.
Quý Bạch Tình vừa nãy trong phòng phẫu thuật phải che chắn nhiều lớp, vốn đã ra không ít mồ hôi, giờ lại vội vàng chạy tới càng là mồ hôi nhễ nhại.
"Cái đó...hay là cô mời tôi uống chai nước ngọt đi?"
Cố Giang Hà lúc này mới phản ứng lại, "Ra nhiều mồ hôi như vậy, cô đợi tôi đi mua." Anh nói xong liền nhét đồ trên tay vào tay Quý Bạch Tình, "Đây đều là cho cô."
Dứt lời, Cố Giang Hà nhanh chóng chạy đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh.
Quý Bạch Tình mở túi ra có chút ngạc nhiên, trong túi là một chiếc túi da bò màu trắng kiểu cách rất tây, cùng với một hộp đựng đồng hồ nữ, hai thứ này cộng lại cũng phải gần hai trăm tệ chứ chẳng ít! Nói thật, những thứ này nếu cô mua chắc phải đắn đo rất lâu.
Cố Giang Hà cầm hai chai nước ngọt chạy tới, "Cho cô, lạnh đấy, uống trước đi."
Quý Bạch Tình nhận lấy, rồi đưa lại túi cho Cố Giang Hà, "Những thứ này quá đắt, tôi không thể nhận."
Cố Giang Hà không nhận túi, lòng kích động hơi lắng xuống, "Chúng ta ra công viên ngồi một lát nhé, sắp tới giờ tan làm rồi, cô bên đó cũng không có việc gì chứ?"
Quý Bạch Tình gật đầu, "Đi thôi."
Đối diện cổng nam bệnh viện là công viên thanh niên.
Hoàng hôn vẫn chưa tắt, bên ngoài trời vẫn còn nóng, may mà trong công viên có cây lớn, lại thêm Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình uống nước ngọt lạnh, nên cũng đỡ hơn nhiều.
Hai người ngồi xuống ghế dài, đối diện là sân bóng rổ, bọn họ ngồi đó, tựa như trở về thời đi học.
"Đồ đều là chị tôi mua cho cô," Cố Giang Hà trầm giọng nói, "Cái túi lão sớm đã mua rồi, đồng hồ thì mới mua hai ngày trước, chị ấy muốn giải thích với cô, lại sợ cô còn giận chị ấy, nên mới nhờ tôi đưa cho cô."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận