Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 49: "Giới kinh doanh nữ cường nhân" ? (length: 8114)

Vương Hữu Lễ vội vàng nói, "Diễm Diễm tỷ, ba ta uống nhiều nên mới thuận miệng nói vậy thôi, ngươi đừng để bụng nhé, Giang Hà huynh đệ ta chắc chắn cũng phải tìm một sinh viên, như thế mới xứng với hắn."
Vương Hữu Lễ vừa nói vừa kéo áo Vương Đại Hải.
"Cố Diễm Diễm, xin lỗi Đại Hải thúc, sao ngươi có thể nói như vậy?" Cố Giang Hà mặt lạnh quở trách Cố Yên.
Cố Yên như cười như không, cố ý cho Vương Đại Hải bậc thang xuống, "Đại Hải thúc, ta ăn nói lung tung quen rồi, lão nhân gia ngài đừng chấp nhặt với ta, ngài uống thêm chút nữa đi."
Vương Đại Hải phiền muộn, bưng chén rượu, khó chịu uống cạn một hơi, nếu không phải nghĩ đến thời gian qua hai chị em họ ít nhiều gì cũng chiếu cố mình, hắn sao có thể nuốt được cục tức này!
Thức ăn đã làm xong, Cố Yên không ở lại ăn, bưng chút đồ ăn đi cùng Hoàng Thu Oánh cùng nhau ăn cơm.
Cố Yên vừa đi, Vương Đại Hải liền than phiền, "Con chị ở thành phố lâu, sao càng thêm cái tật xem thường người thế?"
"Ba, ba đừng nói linh tinh, con nằm viện nhiều ngày như vậy, không có Diễm Diễm tỷ giúp sao?" Vương Hữu Lễ vội vàng nói, "Nàng nếu thật sự xem thường người, còn có thể vất vả chạy tới chạy lui như vậy sao?"
"Nó không hiểu chuyện, Đại Hải thúc đừng chấp nhặt với nó." Cố Giang Hà nhàn nhạt nói, "Tỷ ta có thể biến thành hiện tại như vậy, ta đã rất cao hứng rồi."
Ôi, lời này nói, rõ ràng là thiên vị tỷ tỷ hắn a. Rốt cuộc cũng là người một nhà!
"Đúng vậy a, đúng vậy a," Vương Hữu Lễ vội vàng phụ họa, "Con thấy Diễm Diễm tỷ gầy đi nhiều, mấy ngày không thấy con cảm thấy nàng lại gầy thêm rồi, Diễm Diễm tỷ nấu ăn cũng ngon, anh còn nhớ không, trước kia hai ta học tiểu học ở cạnh nhà, mọi người đều đi đội sản xuất làm việc, không ai nấu cơm cho chúng ta, tỷ ngươi lấy nước lạnh pha lương khô cho hai ta ăn."
Vương Hữu Lễ chuyển hướng chủ đề, lại nháy mắt liên tục với Vương Đại Hải, Vương Đại Hải liền không nói xấu Cố Yên nữa.
Hoàng Thu Oánh vừa ăn cơm vừa cùng Cố Yên trò chuyện, "Ngươi cho ta địa chỉ cụ thể chỗ ở hiện tại đi, ta lúc nghỉ rảnh thì có thể đến tìm ngươi chơi."
"Tìm ta làm gì? Cùng ta làm việc sao?"
"Ta đi cho heo ăn không được à?"
Cho heo ăn?
Cố Yên suy nghĩ nửa ngày, đến khi nàng thấy nụ cười ranh mãnh nơi khóe miệng Hoàng Thu Oánh, mới biết được cái gọi là "cho heo ăn" của nàng là nói cho chính mình ăn.
"Được thôi, con bé Tiểu Hoàng nhà ngươi!" Cố Yên nói xong liền bật cười.
"Cười là đúng, xem vừa rồi mày căng thẳng cái mặt, cứ như thù sâu hận lớn vậy."
"Buồn bực!" Cố Yên đứng dậy đi đóng cửa, sau đó cùng Hoàng Thu Oánh kể lại chuyện trò chuyện với Cố Giang Hà về Quý Bạch Tình, cuối cùng nói, "Thật ra ý ta là muốn nói, bất kể hai người bọn họ cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, đều nên nghĩ thoáng ra, ai biết thằng em ngốc nhà ta lại hiểu lầm."
"Ngươi còn bảo người ta xuẩn, ngươi không xuẩn sao?" Hoàng Thu Oánh hừ lạnh, "Chuyện tình cảm lâu ngày sẽ ổn thôi, sao ngươi cứ cố gắng bắt ép kết quả đó làm gì?"
"Ta..." Cố Yên thật là có nỗi khổ không nói ra được, "Quý Bạch Tình đi làm rồi sao?"
"Sáng rồi."
"Tình hình nàng thế nào?"
"Cũng ổn, chỉ là tâm trạng hơi trầm thôi, ngoài ra cũng không sao."
"Bệnh viện xử lý bệnh nhân thế nào?"
"Nhà Bạch Tình tự tìm người, đến phổ biến kiến thức khoa học cho đối phương một chút."
"Haizz, làm bác sĩ thật là không dễ."
Hoàng Thu Oánh không quan tâm, "Đối xử không hổ lương tâm là được."
Cố Yên gật gật đầu, hung hăng cắn một miếng bánh bao, dùng sức nhai, ăn cơm ăn cơm, trước khi có tiền công, nàng đoán là mình ăn không được mấy bữa no, nên phải tranh thủ ăn cho no bụng đoạn này!
"Ăn từ từ thôi, có ai tranh giành với ngươi à?" Hoàng Thu Oánh gắp thức ăn về phía nàng, thấy nàng lại mặc đồ cũ, hỏi, "Ủa, mấy ngày trước ta đưa vải vóc cho mày may áo không làm rồi à? Sao mày vẫn mặc đồ mùa xuân thế, không nóng à?"
"Ai, đừng nhắc, không có tiền."
"Sao lại không có tiền? Mày không phải vẫn luôn làm công việc vặt sao?"
"Gần đây không có, cùng người khác góp vốn làm môi giới, ta dồn hết tiền vào đó rồi." Cố Yên thoáng kể với Hoàng Thu Oánh về cái trung tâm giới thiệu việc làm cùng Tiểu Tề.
Hoàng Thu Oánh kinh ngạc, "Ghê vậy, Cố Diễm Diễm, đúng là ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác, đang nói loại người như mày đó."
Cố Yên rất bình tĩnh, "Chỉ kiếm đủ ăn thôi, muốn phát tài lớn, dựa vào cái này thì không được đâu."
"Vậy mày cũng giỏi rồi." Hoàng Thu Oánh nổi hứng, "Trung tâm môi giới của các người ở đâu vậy, tao có thể đến xem thử không?"
Cố Yên nhìn nàng, "Nếu mày có thể giới thiệu cho tao mấy đơn vị tuyển công thì mày đến, không thì mày đừng đến."
Hoàng Thu Oánh trầm tư hồi lâu, "Mỏ than được không?"
Cố Yên lập tức kinh hãi, "Quá được chứ còn gì!"
Mỏ than nếu không được, thì nơi nào mới được chứ?
"Oa tắc! Mày ghê nha, Tiểu Hoàng, mày quen cả bên mỏ than!"
"Lúc trước tao xuống nông thôn có bạn học, về sau làm ở mỏ than, rồi gả cho ông chủ mỏ, nếu mày dùng được, tao sẽ gọi điện thoại cho nó hỏi thử."
"Có phải cái mỏ than Thanh Sơn ở phía nam thành phố Tề Nam chúng ta hai trăm dặm không?"
Cố Yên liên tục gật đầu, "Vậy mày nhất định phải giúp tao hỏi thăm nha, cứ nói tình hình của tao cho nó biết, rồi tụi tao có thể đến đó nói chuyện."
"Ừm, vậy ngày mai tao đi làm rồi sẽ gọi điện thoại cho nó."
Cố Yên thật muốn ôm Hoàng Thu Oánh hun hai cái, bà chị Hoàng thật là quá tuyệt!
Cố Yên lại bổ sung, "Nhưng mày cố gắng hết sức nha, nếu người ta nói từ chối, mày cũng đừng ép buộc."
Hoàng Thu Oánh gật đầu, bình tĩnh nói, "Yên tâm đi, em dâu của nó thai ngoài tử cung, bệnh viện của mỏ than bọn nó không nhận, là tao cứu nó về, chỉ xét riêng điểm đó thôi, dù không giúp thì cũng không nói lời khó nghe."
Cố Yên hai mắt sáng rực, câu hát đó hát thế nào ấy nhỉ: Ngàn dặm tìm bạn là bạn, bạn nhiều đường dễ đi... Con người à, vẫn là phải lương thiện thôi.
Vương Đại Hải và Vương Hữu Lễ rời đi, Cố Yên không ra tiễn, nàng không rảnh, cũng không muốn tiễn, dù sao Vương Hữu Lễ ổn là được.
Cố Yên cũng muốn chuẩn bị đi mỏ than Thanh Sơn.
Hoàng Thu Oánh lại cùng nàng đi, hơn nữa, người ta nghe nói Hoàng Thu Oánh muốn đến, lại còn sắp xếp xe tới đón.
Chậc chậc chậc, việc này khiến Cố Yên càng thêm cảm kích Hoàng Thu Oánh, thật ra nàng là người không thích chiếm tiện nghi của người khác, hễ ai đối tốt với nàng nửa phần, nàng sẽ nghĩ cách gấp trăm ngàn lần trả lại, nhưng nàng hiện tại chẳng có gì, nàng cũng chưa thể báo đáp được ai cả!
Cố Yên không đi cùng Tiểu Tề, nàng và Tiểu Tề phải có một người ở trung tâm môi giới trông chừng, nếu không sẽ không có cách nào vận hành.
Trời ơi, ngồi trên xe Cố Yên thật sự muốn rơi nước mắt, nàng đã bao lâu rồi chưa được ngồi ô tô?
Hoàng Thu Oánh nhìn Cố Yên gần như muốn rơi nước mắt, hơi xúc động, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé chưa được ngồi ô tô, vậy mà lại kích động đến thế này.
Hơn hai trăm dặm, chạy gần bốn tiếng, cũng vì đường đi không dễ, nếu đường dễ đi, thì hai tiếng đã tới nơi.
Vốn dĩ lần này Cố Yên tự định vị cho mình là "Nữ cường nhân giới kinh doanh", dù sao đã làm bạn với bà chị Hoàng, khí thế của nàng không thể yếu đuối được, nhưng mà... Lý tưởng thật đẹp, thực tế thật tàn nhẫn, Cố Diễm Diễm bị say xe!
Còn là say thất điên bát đảo!
"Nữ cường nhân giới kinh doanh" cái gì, thấy quỷ đi thôi!
- Đột nhiên phát hiện mất bản thảo chương sau rồi, khổ cực ~~ Trước mắt không tìm nữa, từ ngày mai tìm lại, tranh thủ bổ sung chương sau sớm.
A a đát, ngủ ngon nha!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận