Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 141: Hà Tiểu Xuyên nhà là nhiều có tiền a (length: 7814)

Hà Tiểu Sanh khẽ nhếch giọng hỏi lại, "Vậy như thế nào mới không tính là đánh vào mặt? Quản lý cuộc đời của người khác? Nghe người khác khen các ngươi rộng lượng, vĩ đại, sau đó nghe các ngươi sắp xếp gả cho một tên ngốc tử ngay cả tên mình cũng không biết viết?"
"Trình Văn Phong không phải người ngu, hắn chỉ là phản ứng hơi chậm một chút thôi, ba của hắn là trưởng phòng sở giao thông, con đến nhà hắn thì cả đời ăn mặc không lo, lại không ai dám làm con bực mình, có gì không tốt chứ!"
Hà Tiểu Xuyên đột ngột co cẳng đi thẳng về phía ký túc xá của Cố Yên, đẩy cửa ra căm tức nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ thế mà lại muốn Tiểu Sanh gả cho Trình Văn Phong?"
Cố Yên ở bên ngoài nghe, mẹ Hà Tiểu Xuyên hồi lâu mới nói, "Ai nói là gả cho hắn chứ, mẹ chỉ định cho Tiểu Sanh đi gặp mặt xem mắt thôi, chứ đã nói nhất định phải gả đâu."
Cố Yên hơi hơi nhếch khóe môi, mẹ Hà Tiểu Xuyên thu lưu Hà Tiểu Sanh rốt cuộc là vì muốn lấy tiếng tốt, hay thật sự là muốn tốt cho Hà Tiểu Sanh, xem ra còn phải chờ xem.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nụ cười dần trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều thấy Hà Tiểu Sanh ngỗ ngược thế nào, không nghe lời ra sao, có lẽ tất cả mọi người chưa từng nghĩ, đem một người gò bó trong một cái gông xiềng thì khó chịu đến mức nào.
Trong khoảnh khắc này, Cố Yên hiểu rõ sự ngỗ nghịch và điên cuồng của Hà Tiểu Sanh!
Cố Yên ngáp một cái, nàng tính ra đã hơn mười hai giờ, nàng cũng có chút không nhịn được.
Cuối cùng thì Hà Tiểu Xuyên và mẹ của hắn cũng đi ra, ra đến nơi mẹ Hà Tiểu Xuyên mới qua loa nói với Cố Yên, "Hôm nay thật ngại vì đã làm phiền con."
Cố Yên vô cùng xem thường kiểu người lúc nào cũng ở trên cao nhìn xuống này, nhàn nhạt nói, "Không sao."
"Mấy ngày nay làm phiền con chiếu cố Tiểu Sanh nhà ta một chút."
"Tiểu Sanh là người trưởng thành, cô ấy ở đây làm việc." Cố Yên không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn, "Cô ấy tự làm đều rất tốt, không cần ai phải chăm sóc!"
Sắc mặt mẹ Hà Tiểu Xuyên rất khó coi, bà nhìn quanh căn cứ, nhíu mày rồi lên xe.
Cố Yên cũng chẳng quan tâm sắc mặt bà ta thế nào, dù sao đêm hôm khuya khoắt thì bà ta cũng không nhìn thấy được.
Cố Yên tiễn bọn họ đi, khóa kỹ cửa, vừa ngáp dài vừa trở về phòng, một bên nghĩ thầm, nên tìm cách mang hai con chó săn về nuôi, nếu không thức đêm thì rất dễ chẳng nghe được tiếng động gì.
Nàng về đến phòng, Hà Tiểu Sanh đang ngồi ở mép giường, thấy Cố Yên vào, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cố Yên rồi nói, "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi cả, ta có làm gì đâu, con đừng ngồi nữa, nhanh ngủ đi, buồn ngủ chết đi được."
Cố Yên nói rồi đi đến giường của mình rồi cởi áo khoác ngoài vén chăn lên chui vào, trước khi ngủ chăn ấm đã sớm nguội mất rồi, phích nước nóng cũng không còn nóng, bình nước cũng chẳng còn nước nóng, chỉ còn cách vậy mà ngủ thôi.
"Khi ta từ nhà ông nội sang nhà anh Tiểu Xuyên, thành tích học tập rất tốt, dì ruột tôi trước mặt người ngoài thì khen tôi học giỏi, sau lưng thì châm chọc nói "Con gái nhà người ta học giỏi thì cuối cùng cũng vẫn phải gả đi thôi"."
"Bà ấy trước mặt người khác thì nói thương tôi, sau lưng thì nói số tôi khắc mệnh nên khắc chết mẹ tôi."
"Bà ấy mua quần áo mới cho tôi, vào ngày lễ tết cho tôi mặc một hai ngày, sau đó lại mang đi cho cháu gái nhà bà ngoại, nói rằng tôi có nhiều quần áo, không thích đồ mới."
"Bà ấy trước mặt bố tôi thì khen tôi hiểu chuyện, bố tôi vừa đi, bà ấy lại nói "Tao đã nói là con như vậy đã là rất hiểu chuyện, mà bố con vẫn bỏ con đấy thôi"."
"Chiếc xe máy đó thực ra không phải chú tôi mua cho tôi, mà là do bố tôi biết tôi muốn lái xe nên đã nhờ chú tôi đưa cho tôi, thật ra tôi cũng không quá thích lái xe, chỉ là nghĩ có ngày ngoài ý muốn bị ngã chết là xong chuyện, không cần phải sống nữa."
"Dì tôi khắp nơi cùng người khác nói để giới thiệu đối tượng mà tôi không vừa mắt, mọi người trong vùng đều biết cái tên Trình Văn Phong đó nhìn có vẻ là người tốt, nhưng thực tế nếu không có người giúp việc chăm sóc, thì có khi không thành hình người."
"Mỗi ngày tôi đều như kẻ điên vậy. Tôi…" giọng Hà Tiểu Sanh nghẹn ngào, sau đó nức nở khóc nhỏ.
Quả thực giống như mình nghĩ, Cố Yên thầm nghĩ.
Chờ đến khi giọng cô nhỏ dần, Cố Yên mới nhắm mắt từ tốn hỏi, "Cô thích mảng tài chính hơn hay muốn học về quản lý?"
Tiếng khóc sụt sùi của Hà Tiểu Sanh chợt ngừng lại.
"Khi còn nhỏ cô không thay đổi được số phận của mình, bây giờ cô đã quyết định thay đổi, vậy nên lập cho mình một hướng đi, chạy theo mục tiêu của mình, có sự nghiệp riêng thì sẽ hơn tất cả."
Trong nhất thời, Hà Tiểu Sanh ngơ ngẩn, Cố Yên đây là đang giúp cô?
Đúng vậy, Cố Yên bằng lòng giúp cô.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng cô ấy chỉ giúp những người có ý muốn thay đổi.
Bộp một tiếng, đèn tắt, trong phòng truyền đến những tiếng động nhỏ, hẳn là Hà Tiểu Sanh đã nằm xuống ngủ, Cố Yên thở dài một tiếng, nghiêng người, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Thật ra đêm nay Cố Yên ngủ không ngon, trong phòng âm u lạnh lẽo, nàng bị lạnh tỉnh dậy nhiều lần, đến lúc trời sắp sáng mới ngủ ngon được một chút, ngày thứ hai nghe thấy bên ngoài có tiếng xe tải kéo hàng, Cố Yên mới tỉnh giấc, cầm đồng hồ lên xem thì đã hơn tám giờ, nàng đứng dậy rồi đi đến xem chỗ ngủ của Hà Tiểu Sanh trước, chăn trên giường cô gấp chỉnh tề, ga giường cũng vuốt phẳng phiu, xem ra đã dậy từ sớm rồi.
"Dậy rồi đấy à Tiểu Cố." dì Triệu đang giặt quần áo, thấy Cố Yên đi ra thì chào hỏi, "Đồ ăn trong nồi cơm ở nhà ăn vẫn còn, cháu đi ăn chút đi."
Ánh mắt Cố Yên dừng lại trên người Hà Tiểu Sanh, người đang cùng mọi người bốc hàng lên xe ở đằng xa, rồi hỏi dì Triệu, "Dì Triệu, Tiểu Sanh dậy sớm thế ạ?"
"Chứ sao, " dì Triệu nói nhỏ, "Tiểu Cố, nửa đêm hôm qua có chuyện gì vậy, chồng dì tối qua uống say ngủ như heo, gọi thế nào cũng không dậy, làm dì sợ hết cả hồn."
"Không có gì đâu dì, người nhà cô ấy đến gọi cô ấy về đó ạ."
"Cháu nói con bé này cũng lạ, điều kiện nhà nó tốt như vậy sao không chịu về nhà, cứ ở đây chịu khổ thật là không hiểu nổi."
Cố Yên cười với dì ấy rồi đi vào nhà ăn ăn chút gì đó.
Xem đi, ngay cả dì Triệu cũng thấy nhà Hà Tiểu Xuyên đối xử tốt với Hà Tiểu Sanh, thấy hành động của Hà Tiểu Sanh khó hiểu, nhưng thực tế đâu, chỉ có ai trải qua mới hiểu rõ thôi mà!
Cố Yên vốn cho rằng sau khi mẹ Hà Tiểu Xuyên giận dỗi rời đi hôm qua thì sẽ không có chuyện gì nữa, điều Cố Yên không ngờ đến là, khi nàng mới vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đi xem bốc hàng như thế nào, thì lại có người đến tìm Hà Tiểu Sanh.
Lần này đến cũng là một phụ nữ trung niên, trông có vẻ cũng trạc tuổi với mẹ Hà Tiểu Xuyên.
Người phụ nữ đó vừa vào cổng căn cứ liền khách khí hỏi dì Triệu, "Cô ơi, cho cháu hỏi có phải Hà Tiểu Sanh đang làm việc ở trong này không ạ?"
Phản ứng đầu tiên của dì Triệu không phải là đi gọi Hà Tiểu Sanh mà là gọi Cố Yên mau ra đây.
Cố Yên nhìn qua cửa sổ nhà ăn thấy có người đến, thấy dì Triệu gọi nàng thì đi ra, dì Triệu giới thiệu với người phụ nữ kia, "Đây là bà chủ ở đây ạ."
Người phụ nữ kia thấy Cố Yên thì vội nói, "Chào cô, tôi là dì của Tiểu Sanh, tôi họ Tống, tôi mang ít đồ đến cho Tiểu Sanh."
Cố Yên đánh giá bà ta trong lòng có chút ngạc nhiên thầm nghĩ, nhà Hà Tiểu Xuyên giàu đến mức nào vậy, có thể thuê cả người như vậy làm dì sao?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận