Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 26: Ghen ghét, này là ghen ghét! (length: 8262)

"Có nhiều cơ thể khỏe mạnh cũng có lợi cho ta đấy chứ," Cố Yên cười tủm tỉm nói, "Để ta giảm cân thêm nữa rồi nói sau."
Làm việc vặt đối với Cố Yên hiện tại chỉ là tạm thời, nàng còn có những tính toán khác, chỉ là bây giờ không cần nói ra.
Thường thì người ta hay nói trước làm sau, kỳ thực không cần thiết phải vậy, cứ từng bước một làm, khi làm xong rồi để người khác tự phát hiện, chẳng phải tốt hơn sao?
Lúc Hoàng Thu Oánh nói muốn giúp nàng tìm việc làm, trong lòng Cố Yên cảm động vô cùng, vì trước kia Hoàng Thu Oánh cũng rất ghét Cố Yên.
Cố Yên rời khỏi nhà Hoàng Thu Oánh thì đã gần chín giờ, nàng chạy bộ về nhà, một đường chạy chậm, thoáng chốc đã đổ mồ hôi, khi đi ngang qua công viên thanh niên, nàng liền chạy vào, trời hơi nóng, dù là buổi tối thì công viên cũng không thiếu người. Cố Yên điều chỉnh nhịp thở, từ từ chạy bộ trên đường nhỏ trong công viên.
Chạy hai vòng lớn đã ướt đẫm mồ hôi, thêm hai vòng nữa thì nàng gần như kiệt sức... May là, ít nhất hôm nay đã có tiến bộ so với việc chạy bộ sáng hôm qua.
Chậm rãi đi trong công viên thanh niên, đến sân bóng rổ, Cố Yên lại nghĩ tới khoảnh khắc mình và Thẩm Du Thành dừng chân tại đó, ký ức về cái chết của Cố Giang Hà trong nguyên tác lại bắt đầu ập đến trong lòng nàng.
Khi Cố Giang Hà chia tay với Quý Bạch Tình, Cố Giang Hà đi về miền biên giới tây nam xa xôi, vậy cuộc sống sau này của Quý Bạch Tình có hạnh phúc không?
Hoàn toàn không.
Sau khi Cố Giang Hà rời đi, Quý Bạch Tình rất nhanh đã lấy chồng, người nàng lấy chính là Thẩm Du Thành.
Nếu như Quý Bạch Tình và Thẩm Du Thành có thể hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại, thì Cố Yên tuyệt đối sẽ không quá xoắn xuýt về việc Cố Diễm Diễm phá hoại tình cảm của Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình, nhưng khổ nỗi ba người bọn họ không một ai có kết cục tốt.
Cuộc đời của họ không đáng phải như thế.
Họ đều rất ưu tú, đều có thể mang lại phúc cho nhân dân, cống hiến cho đất nước, nhưng chỉ vì một Cố Diễm Diễm mà không có được cái kết thúc êm đẹp, thật đáng tiếc sao?
Cố Yên đi rất chậm, đôi mày nhíu lại rất sâu, hôm nay tại trung tâm thương mại nghe Ngụy Thư Nhiên nhắc đến việc Quý Bạch Tình muốn gặp mẹ của chủ nhiệm Thẩm, nàng rất muốn biết, chủ nhiệm Thẩm mà Quý Bạch Tình nhắc đến có phải là Thẩm Du Thành không?
Tâm trạng nàng dần trở nên yên tĩnh lại, thật lòng mà nói, những chuyện này trong nguyên tác không liên quan gì đến nàng, nhưng bây giờ nàng đã không còn ở trong sách nữa, nàng cũng đang sống có máu có thịt ở thế giới này, nàng có thể trơ mắt nhìn Cố Giang Hà đi chết sao, có thể trơ mắt nhìn Quý Bạch Tình sau này buồn bã sống không bằng chết, có thể trơ mắt nhìn Thẩm Du Thành là một bác sĩ gan tài giỏi mà lại bị cuộc đời làm cho mệt mỏi sao?
Nàng nghĩ, không chỉ riêng mình nàng mà bất kỳ ai có lương tâm đều không thể làm vậy.
Không, nàng không thể nào cứ đứng ngoài cuộc, khoanh tay đứng nhìn được. Nàng nhất định phải thay đổi, có lẽ không thể làm siêu anh hùng, nhưng chỉ cần có một chút thay đổi, thì vẫn có ý nghĩa. Người chỉ có một lần sống, hoặc là chết nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, dù là Thái Sơn hay lông hồng thì cũng vậy, chỉ cần có ý nghĩa, cuộc đời của chúng ta đã có giá trị!
Khi về đến nơi ở, lòng Cố Yên đã trở nên kiên định.
Tình cảm giữa người với người là phải dùng tấm lòng chân thật mà đối đãi, nếu như có thể thông qua một chuyện mà khiến Quý Bạch Tình có cái nhìn khác về nàng, liệu có thể vãn hồi mối quan hệ giữa Quý Bạch Tình và Cố Giang Hà, từ đó thay đổi quỹ đạo trong nguyên tác hay không?
Không ai có thể thật sự đoán trước được tương lai, phải bắt tay vào làm thì mới biết được. Có thể nàng không làm được siêu anh hùng, nhưng nhất định phải cố hết sức để thay đổi!
Về đến phòng trọ, những thứ đồ chiều nay mang về còn lộn xộn chất đống trong phòng, Cố Yên cố gắng điều chỉnh tâm trạng từng thứ thu dọn xong xuôi, nước trong lò ngoài cũng đã được đun sôi.
Cố Yên lấy nước tắm rửa, rồi đem quần áo bẩn giặt sạch, phơi lên, quay lại phòng ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy thư thái.
Trên giường phủ chăn vuông kẻ caro, trên bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, mỗi góc phòng đều sạch bóng, nhìn qua một lượt, Cố Yên hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngày thứ sáu xuyên sách, giảm béo… Có chút hiệu quả rồi, đã có một ổ nhỏ ổn định, dù không thể thay đổi suy nghĩ của đa số mọi người về Cố Diễm Diễm, nhưng cũng đã có người đối xử tốt với nàng rồi mà.
Dù ở bất cứ lúc nào cũng đừng nên mất đi sự nhiệt tình đối với cuộc sống, mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng tốt hơn rồi, không phải sao? Cố lên, Cố Yên, ngươi luôn là tuyệt vời nhất!
Hôm sau, Cố Yên dậy rất sớm, vì nàng muốn đi kiếm việc làm.
Bà Giang đã dậy từ sớm tinh mơ, bà đi đi lại lại trong sân vung tay múa chân, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Yên đang bận rộn.
Cố Yên coi như không thấy bà lão, vì thuê trọ mà phải sống chung với chủ nhà cũng có bất tiện như vậy, mình làm gì thì người khác cũng nhìn ngó hết, nàng chỉ có thể coi như không thấy, hoặc là có tiền mà thuê nhà riêng đi.
Mình không có tiền, không thuê nổi nhà riêng, còn ngại cái này cái kia thì thà sớm một chút cố gắng kiếm tiền, đợi khi có thể mua nhà riêng cho mình thì không sợ ai nhìn nữa.
Cố Yên dậy sớm, nàng tráng qua mặt, rồi rán mấy cái bánh hành khô dầu.
Lúc đang rán khô dầu, bà Giang cứ đi quanh quẩn ở bên nàng không rời, Cố Yên hào phóng mời bà ăn cùng, bà lão trực tiếp lấy hai quả trứng gà mang qua, đập vào bánh khô dầu, khô dầu hành biến thành bánh trứng gà, ăn như vậy, cũng quá ngon.
Ăn thế thì cũng tốt nha!
Ăn xong bánh, Cố Yên cất số khô dầu còn lại vào hộp cơm, đem quần áo của mình và bà lão đều giặt phơi xong, thu xếp gọn đồ dùng xong nàng liền xuất phát.
Lúc Cố Yên trở lại chợ lao động số 0 thì Vương Á Cầm đã đến, nàng vẫn mặc bộ đồ cũ đã bạc màu, khoác trên lưng chiếc túi vải bố màu xanh lá mạ, nhưng cả người tinh thần hơn rất nhiều, như vừa mới trút bỏ gánh nặng, bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chị Vương." Cố Yên cất tiếng chào trước.
"Đã thu xếp xong rồi hả?"
"Vâng ạ, chị ăn sáng chưa, em có bánh trứng gà, chị có muốn ăn chút không?"
"Chị ăn rồi."
Vương Á Cầm vừa dứt lời, Cố Yên liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, "Con bé mập kia, lại đây!"
Cố Yên ngẩng đầu lên thì thấy đó là chị Tiền, bên cạnh chị ta có khoảng bốn năm người phụ nữ trung niên đang tụ tập một chỗ.
"Chị Vương, chúng ta qua bên đó đi."
Sắc mặt Vương Á Cầm nhàn nhạt, "Cô cứ đi đi, tôi không đi."
Cố Yên đã quen làm ngành dịch vụ nên rất biết ý tứ người khác, nàng liền nhỏ giọng nói, "Chị Vương, lát nữa em sẽ lại tới."
"Không sao, cô đừng bận tâm đến tôi."
Cố Yên khẽ cười với nàng một cái, rồi đi về phía chỗ chị Tiền.
"Chị Tiền."
"Tiểu Cố, sao hôm qua con không đến vậy?"
"Hôm qua con có việc bận ạ."
"Sao con lại đi chung với cô ta vậy?" Chị Tiền liếc nhìn về phía Vương Á Cầm.
Cố Yên chưa kịp lên tiếng thì chị Hồ đứng bên cạnh chị Tiền đã nói một giọng chua ngoa, "Tiểu Cố mới đến, làm sao biết được cái đồ không biết xấu hổ đó chứ."
Ra là có chuyện, Cố Yên không để lộ gì ra, nói, "Chị ấy rất tốt mà."
"Xì, nhìn cứ như gái đứng đắn, kỳ thực toàn là đồ lẳng lơ, một đám đàn ông cứ thích xúm lại quanh nó."
Cố Yên lập tức hiểu ra.
Nhìn chung tất cả những phụ nữ làm việc vặt trong thành phố, người thì cao to vạm vỡ, người thì gầy gò ốm yếu, ai ai cũng đều chẳng đứng đắn, chỉ có mỗi Vương Á Cầm có nước da trắng trẻo, dáng người mảnh mai, chỉ cần đứng một chỗ, dù là mặc đồ cũ kỹ thì cũng vẫn khó che giấu được vẻ phong tình.
Đàn ông không thích những phụ nữ như vậy, còn thích các bà các cô vừa già vừa xấu xí ở đây hay sao?
Đúng là ghen tị, đúng là ghen tị mà!
- Các bảo tử ơi, do có đề xuất nên phải thay đổi lại thời gian đăng bài, đổi lại thành sáng sớm nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đọc xong nhớ bình chọn nha, à a đát!
(hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận