Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 64: Người tốt đảm đương không nổi (length: 8008)

Cố Yên cảm thấy nàng chỉ cần hai tuần là có thể giải quyết xong việc trang trí quán sủi cảo này, nhưng thực tế phải mất gần một tháng, mới tạo ra được một quán sủi cảo theo ý nàng muốn.
Hơn nữa số tiền thực chi, so với nàng nghĩ còn nhiều hơn. Trong tay nàng chỉ có bảy trăm tệ, thêm hai trăm của Cố Giang Hà tổng cộng là chín trăm tệ, đến cuối cùng cũng chỉ còn đủ tiền mua thịt và rau, vẫn chưa mua được quạt điện hay tủ lạnh.
Nhưng bất kể thế nào, có thể trụ được đến ngày khai trương cũng coi như không tệ.
Sủi cảo tạm thời chỉ có ba loại nhân: tam tiên chay, cải trắng thịt và rau cần thịt, món ăn kèm là món trộn ba loại rau củ đơn giản và củ cải muối, giấm và tỏi muối thì miễn phí.
Về tuyển dụng nhân viên, Cố Yên không giới hạn độ tuổi, chỉ cần làm việc nhanh nhẹn là được, bếp sau phải tìm người đàn ông làm việc lưu loát, có thể khiêng đồ, thái thịt các thứ.
Hiện tại làm việc về đêm không còn kéo dài, bình thường qua giờ cơm tối là dừng bán, thêm cả thời gian nghỉ trưa, không cần chia ca, nhân viên phục vụ thì cần ba đến bốn người, làm sủi cảo ở bếp thì cần hai người, nấu sủi cảo cần hai người, thu ngân cần một người, tính ra thì cũng phải mười người là ít.
Ngày hôm sau, Cố Yên treo bảng tuyển dụng ở bên ngoài trung tâm giới thiệu việc làm, dù là cửa hàng của mình, thì tiền hoa hồng vẫn phải trả, tiền nào kiếm được thì vẫn cứ phải kiếm.
Về mức lương, Cố Yên đưa ra mức từ sáu mươi đến tám mươi lăm tệ, so với việc làm thuê thì mức lương này không cao, nhưng làm việc lâu dài, mỗi ngày còn được lo hai bữa cơm, lại còn có thưởng.
Tiền đại tỷ nhìn thấy bảng tuyển dụng thì tìm đến Cố Yên, "Tiểu Cố, công việc này được đấy, chỉ là lương hơi ít, vị trí nào lương cao nhất?"
"Thu ngân, tám mươi lăm tệ."
"Ôi chao, ta đi làm thu ngân, được không?"
Cố Yên nhìn kỹ Tiền đại tỷ mấy lần, "Không chỉ thu tiền, còn phải tính lương nữa, ngươi làm được không?"
"Chẳng qua là tính xem một người bao nhiêu tiền thôi, ai mà không biết chứ?" Tiền đại tỷ nói một cách rất thoải mái, "Tiểu Cố, cô nói với ông chủ nhận người ấy, lương thu ngân tăng thêm chút đi, tăng lên một trăm tệ, bọn ta cũng thích làm ở chỗ đó."
Cố Yên cười nói, "Tiền đại tỷ, mức lương này cũng ổn rồi, tuy rằng làm thuê kiếm được nhiều hơn, nhưng đâu phải ngày nào cũng có việc, với cả ở ngoài làm việc thì lúc lạnh lúc nóng còn mệt mỏi nữa, không bằng ở trong cửa hàng nhàn hạ hơn, mà lại còn chăm sóc được gia đình, mỗi bên đều có cái tốt riêng."
"Nói thì cũng đúng, nhưng kiếm được nhiều tiền vẫn là tốt hơn," Tiền đại tỷ vẫn cố chấp muốn tác động đến tư tưởng Cố Yên, "Tiểu Cố, cô lại đi nói với ông chủ của họ đi, cô nói với ông chủ của họ là mức tiền này không tuyển được người, để họ thêm tiền."
Cố Yên thật muốn bật cười, có tuyển được người hay không chẳng lẽ trong lòng cô ấy không có sao, hơn nữa bảng tuyển dụng vừa mới treo lên, Tiền đại tỷ đã tự mình đến tìm, điều đó nói rõ là bà ta cũng muốn đi mà thôi.
Cố Yên cười nói, "Tiền đại tỷ, mức lương này cũng ổn mà, thu ngân viên thì ông chủ sẽ phỏng vấn trực tiếp. Nếu cô muốn làm phục vụ thì tôi nói với ông chủ cho, cô cũng không cần phải phỏng vấn, cứ trực tiếp đi làm thôi. Công việc phục vụ thì đơn giản, lương cũng thấp, không thì cô làm người gói sủi cảo đi, có hoa hồng đấy, tuy có mệt hơn nhưng lại kiếm được nhiều."
"Vậy nếu làm công gói sủi cảo thêm tiền hoa hồng thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Cái này khó nói, quán mới mở cửa mà, ai biết được."
"Ôi, Tiểu Cố ơi," Hồ đại tỷ đi đến, đi cùng với Tiền đại tỷ, "Ta làm người gói sủi cảo, cô giúp ta ghi tên đi."
"Bà biết gói sủi cảo à?"
Hồ đại tỷ đầy tự tin, "Ai mà không biết gói sủi cảo chứ."
Cố Yên quay đầu bảo Trương Ngọc Văn ghi tên Hồ đại tỷ vào.
Tiền đại tỷ không chịu, "Lão Hồ, sao bà lại thế chứ, chẳng phải hai ta đã nói là sẽ cùng nhau làm sao? Bà báo danh trước như vậy là sao?"
Ngày thường Tiền đại tỷ luôn lấn át Hồ đại tỷ, nên vẻ mặt của Hồ đại tỷ có vẻ hơi ngại ngùng, "Lão Tiền, quán sủi cảo này gần nhà ta, ta đi lại tiện hơn."
"Lão Hồ, không có ai làm thế này đâu nha!" Tiền đại tỷ lớn tiếng không buông tha quát Hồ đại tỷ.
Hồ đại tỷ cũng không vui vẻ gì, "Lão Tiền, chuyện này bà đừng có cãi nhau với ta làm gì, bà có cãi nhau cũng không được, dù sao ta là đi đấy, còn bà có muốn đi hay không thì tùy bà thôi."
"Cái gì mà không được cãi nhau với bà? Trước đây hai ta đã nói là sẽ cùng đi, bây giờ bà lại thay đổi như thế, có ai lại làm người như bà không." Tiền đại tỷ càng nói càng lớn tiếng.
"Bà sao lại như thế, bà không đi, còn không cho ta đi?"
"Dù sao trước đó là đã nói rồi..."
Cố Yên bị hai người cãi nhau làm đau hết cả đầu.
"Cố tỷ, chị không ra khuyên họ à?" Trương Ngọc Văn lại gần nói nhỏ.
Cố Yên cười cười không nói gì, chậc, nếu nàng khuyên hai người họ thì nàng mới ngốc đấy! Hai người này bây giờ đã có mâu thuẫn rồi, đợi đến lúc đi làm ở quán, không chừng lại còn thế nào nữa, nàng không muốn tự rước hai tai họa vào người đâu.
Sau một hồi ầm ĩ, Hồ đại tỷ cãi không lại Tiền đại tỷ, đi ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm, mà Tiền đại tỷ kia cũng là người không tầm thường, bà ta đuổi theo Hồ đại tỷ ra bên ngoài ầm ĩ, hệt như "Ta không đi thì bà cũng đừng hòng đi" mới chịu thôi.
Cố Yên nhìn hai người họ đi ra ngoài mà cảm thấy buồn cười, người lớn cả rồi mà sao không thể lý trí một chút được nhỉ, nhất định phải ầm ĩ lên như thể sống chết với nhau mới xong chuyện à?
Cố Yên vừa định bàn giao việc ở đây cho Trương Ngọc Văn rồi mình ra ngoài, còn chưa đi ra ngoài thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu lên một tiếng, Cố Yên nhanh chóng ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy ngoài kia Tiền đại tỷ đang túm tóc đánh nhau với Hồ đại tỷ!
Trời ạ! Cố Yên nhanh chân chạy ra ngoài, nếu như lúc này mà nàng không ra can ngăn, vậy thì có hơi thất đức quá rồi.
Lúc Cố Yên chạy đến thì xung quanh mọi người đã bu kín, nàng chạy đến thì hai người cũng đã được kéo ra, nhưng nhìn cái nắm tóc trong tay Tiền đại tỷ, Cố Yên cảm thấy da đầu mình cũng đang đau nhức.
Hồ đại tỷ thì che đầu ngồi xổm xuống đất mà khóc hu hu.
Cố Yên chạy đến kéo Tiền đại tỷ ra, "Tiền đại tỷ, mọi người đều là người ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy, làm ầm ĩ thế này thì có tốt gì đâu."
Tiền đại tỷ vẫn không chịu thôi, "Tiểu Cố tôi nói cô nghe, làm người mà ai cũng như cô ta thì không có chút tín nghĩa nào, cuộc đời người như thế là hết rồi."
"Tiền đại tỷ," Cố Yên tốt bụng khuyên nhủ, "Chúng ta đều vì kiếm tiền mới đi tìm việc, nếu cô cảm thấy công việc này ít tiền quá, thì cô cứ đợi một chút đi, công việc tốt có đầy."
"Tiểu Cố cô cũng chẳng tốt lành gì," Tiền đại tỷ quay sang nhắm vào Cố Yên, "Cô chỉ vì kiếm chút tiền hoa hồng mà chuyên đi hại chúng tôi là dân làm thuê thấp cổ bé họng."
Cố Yên thật là, nàng đã biết ngay là người tốt khó làm!
Cố Yên cười lạnh, "Tiền đại tỷ, coi như tôi xem lời cô vừa nói như là lời nói lúc khó thở đi, tôi không chấp nhặt với cô."
Tiền đại tỷ lớn tiếng quát, "Cái công việc cùi bắp này, một tháng còn kiếm không được một trăm tệ, ai thích thì đi mà làm, dù sao ta không đi!"
Cố Yên: "Tiểu Cố!"
Một tiếng Tiểu Cố quen thuộc, khiến Cố Yên ngạc nhiên quay người, thì ra là đã lâu không gặp Vương Á Cầm.
Trời rất nóng, nhưng quần áo của Vương Á Cầm vẫn không có gì thay đổi, cô mặc bộ đồ lao động cũ màu xanh lam quen thuộc, lưng vẫn đeo chiếc ba lô rách đựng sách, trông như thể chưa từng rời xa nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận