Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 300: Ngươi không sẽ nghĩ nhận thầu tương xưởng đi (length: 8075)

Ông xưởng trưởng căn bản là không để ý đến Cố Yên.
Cố Yên đứng ở một bên cũng không sốt ruột, thực tế thì cái sân phơi này mùi vị thật không dễ ngửi, bởi vì hiện tại đang phơi đậu nành lên men.
Phía dưới sân phơi là nền xi măng, nhưng đậu nành lên men không được phơi trực tiếp lên nền xi măng, mà được trải lên một lớp giấy nhựa, mỗi tấm giấy nhựa khoảng ba bốn mét vuông, giữa các tấm giấy nhựa đều có lối đi, thuận tiện đứng phơi ở giữa.
Ông xưởng trưởng nói ở đây làm việc đều là người lớn tuổi, quả thật không sai, những người trên sân phơi này nhìn đều tầm bốn năm mươi tuổi, nhưng mọi người đều cầm cái cào nhỏ làm rất nghiêm túc.
"Ông Tùy, tôi giúp ông nhé." Cố Yên ở bên cạnh gọi.
"Không cần," ông Tùy giọng lạnh tanh, cảm giác như không muốn gần gũi, "Điều kiện của ta cô đều đáp ứng được thì có thể nói chuyện, không đáp ứng được thì không bàn nữa."
Cố Yên thích nhất giao thiệp với kiểu người này, càng mặt lạnh thì càng tâm nóng.
Xưởng tương không xong, kỹ thuật viên bỏ chạy, ông xưởng trưởng trước thì bị điều đi, chỉ có lão nhân này dám nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, người như vậy, hắn không tốt sao?
Cố Yên thở dài, "Không thể nói một chút nào sao?"
Ông Tùy chuyên tâm cào đậu nành lên men, không để ý đến Cố Yên, người này thật là bướng bỉnh, Cố Yên không mở miệng, hắn thật sự không để ý ai.
"Vậy không còn cách nào," Cố Yên thở dài, "Xem ra tôi chỉ có thể đáp ứng."
Ông Tùy lần lượt vác cái cào nhỏ lên vai, đi về phía Cố Yên, "Sớm nói chẳng phải xong."
Cố Yên nghĩ nếu mình ngày nào cũng đến "mài" ông Tùy thì có lẽ cũng "mài" được một chút, nhưng cô không muốn "mài", cô sợ "mài" lâu đêm dài lắm mộng.
"Ông Tùy, sân phơi nhà ông sạch sẽ ghê."
"Vậy là chắc rồi," ông Tùy rất kiêu ngạo, "Ngày nào cũng ăn đồ không sạch sẽ thì chẳng hại người à?"
"Hiện tại mỗi tháng nhà máy mình ra được bao nhiêu nước tương?"
Ông Tùy trừng mắt, "Nghe ngóng sản lượng nhà máy làm gì?"
Cố Yên bất đắc dĩ nói, "Chẳng phải là muốn gây dựng lại nhà máy mình sao, tôi cũng phải tìm hiểu tình hình một chút chứ."
"Bây giờ chỉ làm được khoảng hai ba tấn, bán cũng không hết."
"Thời điểm cao nhất thì sao?"
"Thời điểm cao nhất là hai ba trăm tấn."
Cố Yên thầm nghĩ, hai ba trăm tấn của Mãn Hương Viên cũng không nhiều, sau này có những năm giá trị sản lượng mấy trăm vạn tấn đều có thể bán hết, đương nhiên sau này đối mặt là cả nước, Mãn Hương Viên đối mặt là thành phố, hai ba trăm tấn cũng tạm được.
"Giả sử bây giờ bắt đầu làm nước tương, thì khoảng bao lâu mới ra được?"
"Bốn năm tháng."
"Lâu vậy!" Cố Yên kinh ngạc nói.
"Cô nghĩ thế nào," ông Tùy lạnh nhạt nói, "Đậu mua về phải chọn, phải hấp, phải phơi, phải lên men, lên men xong còn phải chế biến, không lâu thì không làm ra được nước tương ngon."
"Ngoài ra nhà máy mình còn sản phẩm gì nữa không?"
"Ngày xưa thì có tương đậu nành, tương ngọt, dầu mè, dấm, giờ không được nữa, chỉ còn nước tương, dấm."
Cố Yên nói thẳng, "Vậy bắt đầu từ ngày mai làm nước tương đi, có bao nhiêu tôi bán cho ông bấy nhiêu."
"Khẩu khí không nhỏ," ông Tùy cười khẩy, "Cô nói có thể bán là có thể bán được sao?"
"Ông Tùy, tiêu thụ có kỹ xảo, chỉ dựa vào người dân bình thường thì chắc chắn không bán được bao nhiêu, nhưng nếu có đơn vị, nhà hàng muốn dùng thì có phải sẽ khác không? Hơn nữa tôi đã nói tôi sẽ giữ một cửa hàng cho xưởng tương ở xưởng tương cũ kia, đến lúc đó tuyên truyền một chút thì không lo sản phẩm không bán được."
Ông Tùy cũng không vì lời Cố Yên nói mà vui ra mặt, ông trừng mắt nói, "Cô biết làm ra hai ba trăm tấn nước tương thì cần bao nhiêu đậu nành không? Mấy thứ đậu nành đó cần bao nhiêu tiền vốn, cần bao nhiêu người mới làm ra được?"
Cố Yên vẫn không có tiền a!
"Ông Tùy, mảnh đất kia tôi thành tâm mua, nhãn hiệu của xưởng tương cũng tốt, tôi cảm thấy cứ vậy mà bỏ thì tiếc, cho nên tôi cũng thành tâm muốn vực dậy xưởng tương chúng ta. Ông cảm thấy tôi được thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc về xưởng tương, ông cảm thấy tôi không được thì nói xem làm thế nào mới có thể bán mảnh đất xưởng tương cũ đó cho tôi, được không?"
Cố Yên moi tim móc phổi nói rất thành thật, Tùy Vệ Quân ném cái cào nhỏ trong tay sang một bên, lấy trong túi ra một bao thuốc.
Cố Yên liếc mắt một cái, bao thuốc này chính là bao lần trước Hà Tiểu Xuyên đến cho ông.
Tùy Vệ Quân hút hai hơi mới nói, "Cô nói cảm thấy nhãn hiệu xưởng tương tốt, không bỏ thì tiếc, không vì tiền không vì danh mà giúp chúng tôi, rốt cuộc cô muốn gì?"
Cố Yên liếc mắt xung quanh, hỏi ngược lại Tùy Vệ Quân, "Ông Tùy, ông cảm thấy tôi nên muốn gì ở xưởng tương này?"
Cái cục diện rối ren của xưởng tương có cái gì đáng để cô muốn chứ? Mảnh đất xưởng tương cũ kia gây dựng lại, chẳng phải còn kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Cố Yên hỏi ngược lại làm Tùy Vệ Quân cứng họng, là ông không tin Cố Yên, ông không tin ai cả! Nhớ năm xưa đám kỹ thuật viên nói chuyện hay như hát, cuối cùng chẳng phải là chạy hết sao? Khi xưởng tương còn hoàng kim thì ông xưởng trưởng ngày nào cũng mở đại hội kêu gọi cùng xưởng tương vinh nhục cùng hưởng, sau khi xưởng tương không phát lương nổi nữa, thì ai cũng chạy nhanh hơn ai hết!
Cố Yên biết lão đầu đang nghĩ gì, cô thấy ông đã có tuổi, tính cách lại quật cường, nên mở lời cho ông xuống thang, "Ông Tùy, chúng ta thỏa thuận miệng trước đã, đợi tôi có đủ tiền, chúng ta ký hợp đồng chính thức, đi làm thủ tục sang tên. Đến lúc đó có tiền vào tài khoản, trong nhà máy có tiền thì ông có thể triệu tập lại những nhân viên trước đây, muốn nhận lương thì làm thủ tục nghỉ việc hẳn hoi, không muốn đi thì có thể quay lại."
"Tiền lương nợ trong nhà máy thôi đã là tám chín vạn rồi."
Cố Yên giật mình, "Ông không phải nói nợ mười mấy vạn sao, ông gạt tôi à!"
Ông Tùy liếc cô một cái, "Tôi nói các loại nợ cộng lại là mười mấy vạn."
Cố Yên đúng là bó tay với ông già này!
"Tiền lương nợ trong nhà máy thôi đã là tám chín vạn rồi, trả lương xong thì còn tiền đâu mà mua nguyên liệu?"
"Nhân viên muốn quay lại có thể trả theo kiểu chia làm nhiều lần, nhưng nợ lương cũ thì trả trước một nửa."
Ông Tùy nghi ngờ, "Làm vậy được sao?"
"Ông làm xưởng trưởng mà không 'vẽ bánh' thì làm sao được," Cố Yên từng bước dẫn dắt, "Ông phải giữ người lại trước đã, công nhân dễ tuyển, nhưng những người làm ở đây đều là việc đòi kỹ thuật, vẫn là người cũ dùng quen tay hơn. Trước khi trả lương thì ông có thể xem trong đám công nhân ai ra sao, làm công tác tư tưởng trước đã."
Tùy Vệ Quân nhức đầu, "Sao mà phức tạp thế?"
"Quản lý nhà máy là vậy mà," Cố Yên lại hỏi tiếp tình hình hiện tại của cấp trên đối với xưởng tương.
Tùy Vệ Quân nói là không có thái độ gì, hiện tại nhiều nơi đều đang nhận thầu, họ cũng muốn nhận thầu xưởng tương ra ngoài, nhưng không ai để ý, dù sao đây không phải là doanh nghiệp công nghệ cao, chắc hẳn ai cũng nghĩ bán chút nước tương, dấm thì không ăn thua gì, huống chi công việc của xưởng tương này cũng không dễ, đậu nành sau khi lên men mùi cũng khó ngửi.
Tùy Vệ Quân vừa nói vừa nhìn Cố Yên, "Cô không định nhận thầu xưởng tương đó chứ."
Cố Yên thật sự không có ý đó, loại hình xí nghiệp kỹ thuật thì tốt nhất nên để những người có kỹ thuật quản lý, người ngoại ngành như cô "chỉ biết lý thuyết" thì có lẽ có thể khởi đầu, nhưng nếu thật sự muốn phát triển lớn thì vẫn phải để người chuyên nghiệp.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận