Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 246: Lung tung liên quan vu cáo (length: 7736)

Cố Giang Hà đeo khẩu trang, ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, vội vàng viết mấy chữ vào đơn thuốc rồi đưa cho người phụ nữ kia, "Ngày dán một miếng, mỗi miếng không quá tám tiếng, dán ba ngày."
Người phụ nữ nhõng nhẽo hỏi, "Bác sĩ Cố, tôi không biết lấy thuốc ở đâu?"
"Sảnh lớn tầng một."
Giọng điệu Cố Giang Hà không mấy tốt, nói rồi đứng dậy, cầm bệnh án muốn đi, người phụ nữ kia cũng định đứng lên, nhưng không ngờ, chân bị trượt một cái, thân thể lập tức ngã về phía Cố Giang Hà.
Mẹ kiếp, định ăn vạ!
Cố Yên thấy không ổn, chạy nhanh tới, đẩy Cố Giang Hà ra, mình đỡ lấy thân thể sắp ngã lệch của người phụ nữ, đúng là rất nặng!
Cố Giang Hà trợn mắt há hốc mồm, chiêu này của chị hắn, một chữ "Tuyệt"!
Cố Yên đưa tay kéo đơn thuốc của người phụ nữ kia nhìn, đọc tên trên đó "Ngô Lệ Mẫn", à, thì ra là Ngô Lệ Mẫn, ôi, tới nhanh vậy!
Cũng không biết bạn tốt của người ta có biết hay không, bạn tốt của mình bị người ta gọi là "người phụ nữ trượt chân" được giải cứu.
Cố Yên đưa đơn thuốc cho Ngô Lệ Mẫn, cười tủm tỉm nói, "May mà tôi đỡ được cô, nếu không nam nữ thụ thụ bất thân, thật không hay."
Ngô Lệ Mẫn mặc áo choàng trắng, quần ống loe bò lam, tóc mới uốn, trên trán còn đeo kính râm, môi tô son đỏ chót, giống như yêu tinh vậy, kiểu trang điểm này chắc chỉ mình cô ta thấy là thời thượng thôi.
"Cô là ai hả?" Ngô yêu tinh khó chịu nói.
"Tôi là chị gái của bác sĩ Cố." Cố Yên cười nói, "Sao, muốn làm quen không?"
Ngô Lệ Mẫn đánh giá Cố Yên từ trên xuống dưới mấy lần, trong mắt không chút thiện cảm.
Cố Giang Hà thấy thế liền nói, "Chị, em tan làm rồi, mình về thôi."
"Ừm."
Cố Yên vừa nói liền nhấc chân đi, Cố Giang Hà đi cùng, lúc sắp đến cửa ra vào, Ngô Lệ Mẫn bỗng nhiên hô, "Ê, bác sĩ Cố, chân tôi đau, vừa rồi hình như bị trẹo rồi, anh đừng đi mà, phải xem cho tôi mới được."
Cố Yên ném túi trong tay cho Cố Giang Hà, xắn tay áo rồi đi trở lại, kéo khóe môi lên, nhìn chằm chằm Ngô Lệ Mẫn hỏi, "Chân nào đau?"
"Cô làm gì?" Ngô Lệ Mẫn cảnh giác hỏi.
Cô ta đã nghe Ngụy Thư Nhiên nói rồi, Cố Giang Hà có một người chị gái vừa xấu xí vừa lười biếng, lại còn rất đanh đá, rất khó dây vào, chẳng lẽ là cô ta?
Cố Yên thâm trầm nói, "Giúp cô trị chân đó mà, nhà ta tám đời tổ truyền chuyên trị thương tích, thuật bó xương trăm dặm có một, nhà ta ai cũng biết trị trật khớp, cô đừng nói là trật một chút, dù chân có gãy, ta cũng có thể dùng cách thủ công sơ sài để gắn lại cho cô."
Ngô Lệ Mẫn nhìn ánh mắt của Cố Yên không khỏi rùng mình, "Tôi thấy không đau nữa rồi, không đau."
Nói xong liền cầm đơn thuốc chạy mất.
Nhìn bóng dáng yêu tinh chạy ra, Cố Yên hỏi Cố Giang Hà, "Cái yêu tinh này tới mấy lần rồi?"
"Tới nhiều lần rồi, hồi em trực cấp cứu từng gặp cô ta một lần. Cái trò của cô ta chẳng làm sao cả, không phải bắt em kê thuốc dán thì cũng là làm khó, em nghi là dù em có kê viên nén, cô ta cũng chẳng đi nhà thuốc mà lấy. Chị, chị quen cô ta à?"
"Ngô Lệ Mẫn, bạn thân của Ngụy Thư Nhiên." Cố Yên vừa đi vừa nói, "Trước kia Ngụy Thư Nhiên quyết tâm muốn cưa đổ Thẩm Du Thành, liền sai Ngô Lệ Mẫn đến gây chuyện với anh và Bạch Tình, may mà Ngụy Thư Nhiên bị bắt, nếu không thì giờ này không biết đã ra sao nữa, anh liệu thần hồn mà đề phòng cô ta."
"Ngụy Thư Nhiên bị bắt là sao?" Cố Giang Hà khó hiểu nói.
"Vừa rồi chị thấy Bạch Tình, Ngụy Thư Nhiên trở thành 'gái làng chơi' bị công an giải cứu, nhưng cô ta bị AIDS, anh cẩn thận chút, loại người này tuyệt đối không được dính vào."
Cố Giang Hà nghe mà ghê tởm, "Sao lại có loại người này? Còn Bạch Tình đâu?"
"Đến nhà anh trai rồi."
Cố Yên vừa đi vừa kể cho Cố Giang Hà sự tình từ đầu đến cuối, khi chuyện này xảy ra thì hắn ra ngoài học tập, cho nên cái gì cũng không biết.
Cố Yên kể Cố Giang Hà nghe mà kinh hãi, "Chị ơi, sao lại xảy ra chuyện như vậy, Ngụy Thư Nhiên sao lại hư hỏng thế chứ?"
"Lòng người khó lường, xảy ra chuyện này thì chỉ có thể cẩn thận ứng phó thôi. Bất quá, chuyện này anh cũng đừng để bụng, sớm muộn sẽ ổn thôi. Anh trai của Bạch Tình sẽ ra tay."
Quý Bạch Lương là người tốt, nhưng không phải là người tốt ngốc nghếch, Ngụy Thư Nhiên dám hồ đồ vu oan cho em gái anh, vậy thì cứ chờ xem!
Hai chị em cùng nhau đến quán ăn nhanh.
Quán sủi cảo buổi tối ăn cơm rất ít khách, quán ăn nhanh thì lại khác, quán ăn nhanh buổi tối rõ ràng là đông khách hơn quán sủi cảo trước đây.
Hai chị em đến thì quán đã kín chỗ, hơn nữa còn có người không ngừng ra vào, người thì mua mang về, người thì ăn tại quán.
Cố Yên đi thay Vương Á Cầm thu tiền, Cố Giang Hà cũng đeo tạp dề làm phục vụ.
Vương Á Cầm vui vẻ nói với Cố Yên, hôm nay doanh số dự tính có thể vượt hai trăm tệ.
Cố Yên thầm nghĩ, nếu người đến nhiều nữa, mình phải tìm thêm đầu bếp, một mình Chúc sư phụ sợ không kham nổi.
Mãi đến hơn bảy giờ, khách quen mới vơi bớt, nhân viên bọn họ cũng bắt đầu ăn cơm, Chúc Ba hôm nay không bị mẹ là dì Lưu đến đón, cậu bé giúp mọi người múc đồ ăn, bưng bát, đi đứng vững vàng, trông rất vui vẻ.
Cố Yên thấy cậu bé có vẻ ổn liền yên tâm phần nào, tâm trạng có ảnh hưởng rất lớn đến các bệnh về tinh thần, nếu cậu bé có thể giảm bớt số lần lên cơn động kinh ở đây, thì coi như cô làm được một việc tốt.
Lúc ăn cơm, Cố Yên hỏi Chúc sư phụ có cần tìm thêm đầu bếp không, Chúc sư phụ nói với cường độ hiện tại ông vẫn còn kham được, nếu như không kham nổi thì tìm một người phụ việc, thái rau, chặt thịt là được.
Cố Yên liền nói, "Chúc Ba từ nhỏ đã đi theo bác, việc thái thịt này liệu cậu bé có làm được không?"
Cô biết có rất nhiều trẻ em, từ nhỏ thấm nhuần dần, rất dễ dàng học được những kỹ năng mà cha mẹ thường làm.
Chúc Dũng có chút do dự, vì từ trước đến nay ông chưa từng để Chúc Ba làm việc gì.
Thấy vậy, sau khi ăn cơm xong Cố Yên gọi Chúc Dũng ra ngoài.
Cô nói, "Chúc sư phụ, trí tuệ của Chúc Ba chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi, nhưng thân thể của cậu bé lại là người trưởng thành, vừa rồi tôi thấy cậu ấy múc đồ ăn, bưng bát đều không có vấn đề, không biết việc thái thịt liệu có làm được không."
Chúc Dũng do dự nói, "Nhưng mà thái thịt phải cầm dao."
Cố Yên càng ngạc nhiên, "Chúc sư phụ, chẳng lẽ bác chưa rõ sao, bệnh động kinh là bệnh về thần kinh, nhưng nó không phải là bệnh tâm thần, bệnh động kinh phát tác lên thì gây thương tích cho người khác à?"
Chúc Dũng lập tức sững người, đúng vậy, kể từ sau khi đầu óc Chúc Ba bị tổn thương, hai vợ chồng ông làm cái gì cũng không để cho Chúc Ba làm, sợ ủy khuất cậu, có khi thấy Chúc Ba buồn bã không vui, họ đều nhanh chóng dỗ dành, chưa từng nghĩ đến việc cho Chúc Ba làm gì.
"Chúc sư phụ," Cố Yên nói, "Tôi chỉ cảm thấy Chúc Ba có thể không tệ như mọi người nghĩ, nên mới nói vậy, bác hoàn toàn có thể bỏ qua, khi nào mà chỗ này bận không xuể, cứ nói với tôi, tôi sẽ nhận người ngay."
"Cô bé Cố," giọng Chúc Dũng có chút kích động, "Cô nói đúng, là tôi và mẹ nó nghĩ sai rồi."
Bảo tử, hai chương đã xong, cảm ơn mọi người ủng hộ, a a đát (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận