Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 505: Toan lời nói (length: 7450)

Khi Cố Yên đến nhà bà Giang thì Thẩm Du Minh vẫn chưa đến, dì Liễu đã về nhà, bà Giang đang mặc chiếc áo bông dày cộm, đội mũ thêu, ngồi trong sân nhặt rau cải cúc đã ngâm.
"Bà ơi, sao bà lại ngồi ngoài sân thế, lạnh lắm ạ." Cố Yên đi đến, vừa xoay người lấy cái chậu vừa nói, "Vào nhà đi bà, con nhặt cùng bà."
"Con đừng động tay." Bà Giang vuốt tay nàng, cằn nhằn, "Đến mức phải cần con chịu khó vậy sao?"
Bà Giang ngước mắt nhìn nàng, lại nói, "Ừ, giờ mới có chút ra dáng, mấy hôm trước con trông bộ dạng hùng hổ, ta còn chẳng dám nói, kiếm tiền quan trọng vậy sao?"
"Hắc hắc, chẳng phải cuối năm đến rồi sao, con làm việc đâu ra đấy, đến lúc kết thúc thì phải kết thúc thôi, bà nói có đúng không?"
"Chỉ có con là có lý, mấy ngày nay chú ý động tĩnh một chút, chỗ nào khó chịu thì nói ngay, đừng cố."
Cố Yên cười tủm tỉm nói, "Con biết rồi, bà yên tâm đi, con vào nhà đây, lát nữa còn phải diễn cái vở « Hồng Lâu Mộng »."
"Đi, vào nhà thôi." Bà Giang đứng lên bê chậu, "Hoàng chủ nhiệm về rồi à?"
"Nghe nói hai ngày nay sẽ về, thật ra con cũng chẳng có việc gì, có Thẩm Du Thành ở đây, bà còn sợ gì nữa."
"Hắn một bác sĩ nội khoa dám mạo hiểm, làm sao hiểu về sản khoa, chuyện phụ nữ sinh con thì..." Bà Giang nói rồi chợt im lặng, "Sáng nay con dâu của Anh mang cho ta một thùng táo, to mà lại đỏ, ta gọt cho con một quả nhé."
"Con tự gọt được ạ," Cố Yên giúp bà Giang mở cửa, "Con không phải là loại ngũ cốc còn không phân biệt được đâu, sao dám để bà hầu hạ con chứ?"
"Ta nói cho con biết, cũng chỉ có lúc này mới hầu con thôi, bình thường muốn sai bảo ta, ta không thèm hầu đâu."
"Hắc hắc." Cố Yên chạy tới, tự giác mở tivi, hỏi, "Phòng phía nam thu xếp cho vợ chồng bác cả xong chưa bà?"
"Thu xếp xong rồi, dì Liễu sáng sớm đã đến châm lò sưởi rồi, còn quét dọn sân, lúc về ta còn đưa cho dì ấy một túi táo, dì Liễu nhà con là ta thích nhất, chịu khó."
"Ăn tết con sẽ thưởng cho dì ấy một trăm tệ coi như tiền thưởng."
"Ôi chao, con cho nhiều quá rồi, bình thường ta trả công cho dì ấy đã cao lắm rồi."
"Làm tốt thì thưởng nhiều, làm không tốt thì ta không cần."
"Dì ấy nói, lỡ con sinh thì bảo chúng ta gọi người đi gọi dì ấy, dì ấy sẽ đến hầu con ở cữ."
"Con thưởng nhiều cho dì ấy cũng là ý này, chị Vương cũng đã nói đến rồi, thật ra con ngại phiền dì ấy."
Vì Cố Yên sắp sinh, Vương Á Cầm cố ý không về Ma Đô ăn tết, mà cho con trai trở về. Cố Yên thật không muốn chỉ vì mình sinh đứa bé mà làm ồn ào như vậy, không cần thiết mà, nàng không hề khách khí, thật một chút cũng không khách khí.
"Đừng ngại, lần sau dì ấy có việc, con giúp đỡ nhiều hơn là được."
Bà Giang kỳ thực trong lòng cũng có chút cảm khái, Cố Yên một bên không có mẹ chồng để trông nom, bên ngoại thì lại không có người thân đáng tin cậy, mặc dù bà nói là thỉnh thoảng có thể giúp đỡ, nhưng rốt cuộc tuổi tác đã cao, phần nhiều là nhờ con bé này có bản lĩnh, lại không keo kiệt tiền bạc, nhân duyên tốt nên mọi người xung quanh đều nguyện ý giúp đỡ nàng.
Cố Yên vừa nói chuyện với bà Giang vừa xem tivi, đến giữa trưa đợi mãi cũng không thấy vợ chồng bác cả đến nhà, Cố Yên đói không chịu nổi liền ăn trước, ăn cơm xong buồn ngủ quá, bèn leo lên giường bà Giang ngủ.
Ngủ mơ màng chợt nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
"Giờ phụ nữ có thai ấy, có khác xưa lắm, tôi còn nhớ lúc có thằng lớn nhà tôi, trực tiếp ở dây chuyền sản xuất phát bệnh, lúc đưa đến bệnh viện thì đứa bé đã sắp ra rồi."
Là tiếng của mợ cả Liên Xuân, xem ra bọn họ đến rồi.
Bà Giang nói, "Đừng nói là không giống ngày xưa của cô, là tại chính cô muốn gồng mình ấy chứ, ta bảo cô đừng đi làm, cô nhất định phải làm tấm gương công nhân thập tử nhất sinh, không dọa chúng ta chết khiếp. Thôi đừng có lải nhải những lời cũ rích nữa, mệt thì đi ngủ đi, không mệt thì đi thăm họ hàng với thằng cả đi," bà Giang không khách khí nói, "Mấy nhà hai cô nhà cô, bao năm nay đều là A Thành đi, năm nay thì đừng bắt nó đi nữa."
"Thế còn chiều đi ạ."
"Các người mùng ba đi là vừa rồi, giờ không đi thì còn lúc nào đi?"
Cố Yên nghe mà nằm trên giường không nhịn được cười, bà Giang nói chuyện cái giọng điệu này, đặc biệt giống bà nội nàng nói chuyện, mỗi lần đến tết nhất, cứ hễ gặp những chuyện thăm hỏi đi lại của người thân quen thì y như rằng lại phải cằn nhằn một trận.
Có được người bà như bà Giang, Cố Yên thực lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Cố Yên cũng không nằm yên được nữa, dứt khoát dậy, nàng vén rèm cửa đi ra, Liên Xuân đang định ra ngoài, nàng vội vàng gọi ngọt một tiếng, "Mợ cả."
Liên Xuân quay người thấy Cố Yên không kìm được ôi một tiếng, "Thế này thì đúng là sắp rồi, bụng to thật đấy, xem ra khéo lại sinh đúng giao thừa."
"Sao có thể khéo như vậy chứ," Cố Yên cười nói, "Bác cả đâu, năm ngoái lúc con mua mấy cân trà ngon, cố tình để lại cho bác một cân để bác nếm thử đấy, năm ngoái lúc con mua áo lông dê cho bà thì cũng chọn cho mợ một cái, con mang đến cho mợ nhé, mợ xem có vừa không."
Cố Yên khác trước rồi, đừng quản Liên Xuân sau lưng có thể hay không nói lời cay đắng, nhưng trước mặt Cố Yên thì Liên Xuân cứ như tươi cười rạng rỡ, nhất là khi Cố Yên còn mua cho nàng chiếc áo lông dê.
Liên Xuân tươi cười rạng rỡ, "Đều là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy."
"Để con vào lấy cho mợ nhé." Cố Yên nói rồi vào phòng bà Giang lấy áo lông dê mang ra.
Áo lông dê là nàng mua ở trung tâm thương mại, khi ấy một hơi mua mười chiếc gửi đi, đã có cho bà Giang và Liên Xuân thì đương nhiên cũng có phần cho mẹ Cố, bao gồm cả Hoàng Thu Oánh, Vương Á Cầm, Cố Linh Linh, Quý Bạch Tình đều có cả, còn có mấy món đồ cho nam.
Hiện giờ cả trung tâm thương mại không ai là không biết Cố Yên, mỗi lần Cố Yên vừa bước chân vào trung tâm thương mại là một đám nhân viên bán hàng sẽ lập tức dùng thái độ nồng nhiệt nhất, đầy đủ nhất để đón chào Cố Yên.
Hay nói cách khác, có tiền thì cả thế giới đều trở nên dịu dàng hơn.
Phụ nữ nào lại không thích quần áo, Liên Xuân thử vào thấy vừa vặn, lại càng cao hứng, không thay ra nữa, liền mặc luôn đi thăm họ hàng cùng bác cả.
Buổi tối, lúc Thẩm Du Thành tan tầm, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.
Bà Giang bảo Cố Yên năm trước về lại nhà họ Cố một chuyến, hỏi xem trong nhà còn có gì muốn chuẩn bị không, Cố Yên vốn không định đi, nhưng nếu một chuyến không đi thì cũng không hay, hơn nữa Cố Giang Hà cũng đã qua nhà Quý Bạch Tình rồi không biết tình hình như thế nào, suy nghĩ một hồi, nàng vẫn là nên trở về.
Thẩm Du Thành không yên tâm, cùng Cố Yên về luôn.
Cố Yên muốn tự lái xe, nhưng Thẩm Du Thành không cho, dự sinh là mấy ngày nay rồi, vẫn là nên vận động vừa phải thôi, sẽ dễ sinh hơn một chút.
Hai người cùng nhau đi đường, thấy tiệm bánh bao dán tấm biển tạm ngừng kinh doanh ở trên cửa, hai người đồng loạt dừng lại.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận