Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 380: Truy cứu (length: 7707)

Cố Yên từ chối một cách dứt khoát, "Không cần đến, có việc gì thì tìm luật sư của ta là được."
Ngụy Tiền bất đắc dĩ nói, "Cố tổng, cô nói cô cũng không phải người hẹp hòi, chuyện này sao cứ không qua được vậy?"
"Ta không qua được?" Giọng điệu Cố Yên nghe có vẻ đặc biệt tức giận, nàng không tin Ngụy Tiền tránh mặt đám người của nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên rồi tự gọi điện thoại, "Lúc sự việc xảy ra, nhân viên phục vụ của nhà hàng họ lập tức không xin lỗi ta, không quan tâm ta có bị bỏng hay không, mà xông lên liền bắt ta giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho cô ta. Ta còn chưa làm sao thì cô ta đã bắt ta bỏ qua cho cô ta, ta có thể không tức giận sao? Ngụy tổng, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi gặp vấn đề, khách hàng tìm tới cửa, ngươi sẽ lập tức xin lỗi khách hàng hay là đi bảo vệ nhân viên của mình?"
Ngụy Tiền cũng không biết là thật sự bất bình thay Cố Yên, đồng tình Cố Yên, hay là cố ý, lúc này ở trong điện thoại mắng, "Con rùa độc, cái thứ đó lại dám nói vậy, Cố tổng, đây là lúc đó tôi không có ở đó, nếu tôi ở đó tôi chắc chắn tát cho một phát liền kêu qua."
Cơn giận của Cố Yên dịu đi một chút, tiếp tục nói, "Một nhân viên phục vụ không có tố chất cũng thôi đi, lúc giám đốc nhà hàng của họ tới, việc đầu tiên không phải là hỏi tôi bị thương như thế nào, mà là đi bảo vệ nhân viên phục vụ của họ. Vị giám đốc kia ngược lại cũng xin lỗi, tôi hỏi ông ta vết thương của tôi giờ làm sao, lúc đó nếu ông ta nói đưa tôi đi bệnh viện, thì tôi cũng sẽ không nắm chặt không buông như vậy, ngươi biết ông ta nói gì không? Ông ta lại nói canh của họ không nóng, Ngụy tổng, dù sao tôi cũng là một ông chủ, làm người như vậy nói, giống như lừa tôi vậy, có cần thiết không?"
"Cố tổng, cô đừng giận, tôi dẫn Hà tổng qua, cô thấy sao được thì chúng ta làm vậy, được không?"
"Thấy sao được thì làm vậy?" Cố Yên cười lạnh, "Người gây chuyện không những không xin lỗi ta, còn chạy tới xưởng của ta bán thảm, dùng đạo đức bắt cóc ta, ta không tin không có nhà hàng ở sau lưng chống lưng cho cô ta, cô ta mới dám làm bộ dạng này."
Ngụy Tiền không lên tiếng.
Cố Yên nhàn nhạt nói, "Ngụy tổng, ngươi đừng có nhúng vào, cứ để bọn họ liên hệ với luật sư đi, thế nhé, tạm biệt."
"Ấy ấy ấy..."
Nhưng Cố Yên đã cúp điện thoại.
Cố Yên ngồi ở trước bàn hai tay khoanh trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ bãi cỏ xanh mướt ven đê Hoàng Hà mà xuất thần, thật hy vọng thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng!
Có điều cuộc sống chính là như vậy, không để ý đến bạn, thỉnh thoảng sẽ cho bạn một chút chuyện không vừa ý, không thì có chó sủa ầm ĩ, thì cũng có kẻ tiểu nhân giở trò xấu, nhưng mà nàng không sợ, quỷ tới chém quỷ, ma tới giết ma, một ngày nào đó, nàng muốn cho tất cả mọi người biết, Cố Yên nàng không dễ chọc!
Lư Tuyết Bình, cô không phải là phách lối lắm sao, nguyện cho cô trải qua chuyện này rồi, vẫn có thể tiếp tục phách lối được như trước!
Cố Yên đoán Ngụy Tiền hôm nay sẽ qua đây, quả nhiên nàng đã đoán đúng, không chỉ đoán đúng, Ngụy Tiền còn đến rất nhanh!
Anh ta không đến một mình, sau lưng anh ta còn có một người, người này Cố Yên đã gặp qua, chính là người lúc đó túm Ngụy Tiền không đi "Hà tổng".
Hà tổng không đến tay không, trong tay ông ta còn mang theo đồ vật.
Hà Tiểu Sanh gọi một nhân viên trong công ty qua rót trà cho mọi người.
"Cố tổng..." Ngụy Tiền tươi cười gọi Cố Yên, "Tôi giới thiệu với cô một chút, đây là tổng giám đốc nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên Hà Minh Lập, Hà tổng, Hà tổng mang một ít tổ yến, a giao đến cho cô, chỗ cô bị bỏng sao rồi?"
Cố Yên liếc qua đồ Hà Minh Lập mang tới, à, bỏ vốn lớn đấy nhỉ!
"Ngụy tổng, chuyện hôm qua xin lỗi," lần này Hà Minh Lập tổng học khôn, "Vết thương của cô sao rồi, có đi bệnh viện không?"
Cố Yên đi làm thì sẽ không mặc quần đùi các thứ, vẫn mặc quần dài như thường, cho nên bọn họ đều không thấy chỗ bị bỏng, nàng lãnh đạm nói, "Đi, trời nắng như vậy không đi bệnh viện thì không thối ra à?"
"Xin lỗi Cố tổng," Hà Minh Lập giọng rất chân thành, "Nhà hàng chúng tôi mới mở, thực sự là còn rất nhiều chỗ chưa chu toàn, nhà hàng khai trương gấp, nhiều nhân viên không được đào tạo bài bản, cho nên đành chịu vậy, lần này sự việc, cho chúng tôi một bài học sâu sắc, hôm nay tôi đến đây cũng là đại diện nhà hàng thành tâm xin lỗi cô, hy vọng cô cho chúng tôi một cơ hội hòa giải."
Cố Yên thẳng thắn nói, "Nếu hôm qua giám đốc nhà anh có một nửa thái độ như hôm nay của anh, thì hôm nay tôi cũng sẽ không phát công văn luật sư."
Hà Minh Lập vội vàng nói, "Hôm nay nhà hàng chúng tôi đã xử lý bằng cách sa thải vị giám đốc hôm qua rồi, cô yên tâm, sau này cô đến nhà hàng của chúng tôi, sẽ không có giám đốc như thế này nữa."
"Vậy nhân viên phục vụ Lư Tuyết Bình thì sao," Cố Yên hỏi, "Chiều hôm qua cô ta đến căn cứ tìm tôi, là chủ ý của nhà hàng các anh đúng không."
Hà Minh Lập nghiêm túc nói, "Cố tổng, chúng tôi thực sự không có sai Lư Tuyết Bình đến tìm cô. Nhưng, cho dù là như vậy, thì trong chuyện này chúng tôi vẫn có trách nhiệm không thể trốn tránh. Lư Tuyết Bình hôm nay chúng tôi cũng đã sa thải, đồng thời với những người như vậy, nhà hàng chúng tôi sẽ không bao giờ nhận."
Hà Minh Lập này ăn nói cũng khá đấy.
"Hai người đều bị sa thải?"
"Đúng, đều bị sa thải."
"Có phát lương cho Lư Tuyết Bình không?"
"Không thể phát lương cho cô ta được, cô ta làm tổn hại danh tiếng nhà hàng chúng tôi, gây ra ảnh hưởng rất xấu đến nhà hàng, chúng tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ta."
Cố Yên truy hỏi, "Truy cứu thế nào?"
Hà Minh Lập nghiêm túc nói, "Nhà hàng dù sao cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng tất cả nguyên nhân đều là do sai sót trong công việc của nhân viên phục vụ gây ra, việc bồi thường các chi phí liên quan cho cô, không nên do nhà hàng chúng tôi gánh chịu hoàn toàn. Chúng tôi sẽ dựa theo các quy định pháp luật liên quan, mà tiến hành truy cứu theo trình tự."
Cố Yên gật đầu, "Chẳng phải như vậy là đúng sao? Tôi phát công văn luật sư cho các anh, có phải là rất hữu dụng cho việc quản lý của các anh không?"
Hà Minh Lập thừa cơ nói, "Cố tổng, ông chủ nói sau này cô đến dùng cơm, mọi thứ đều được ưu đãi giảm 70%. Bữa ăn trưa hôm qua chúng tôi hoàn lại toàn bộ, ngoài ra còn bồi thường thêm cho cô hai trăm tệ chi phí bị bỏng, kết quả xử lý như vậy cô thấy vừa lòng không? Ông chủ nói nếu tôi mà không xử lý được chuyện này thì cũng bảo tôi cút xéo. Cố tổng, trên tôi có già dưới có trẻ, cô thương tình cho tôi, cho tôi giữ được công việc này, được không?"
Cố Yên tò mò hỏi, "Ông chủ của các anh là ai vậy?"
Có thể mở một nhà hàng lớn như vậy ở Tề Nam, chắc chắn cũng có thực lực.
"Tôi chỉ có thể nói cho cô ông chủ là một nhóm người cùng nhau góp vốn làm ăn, đều đang làm việc tại các cơ quan đơn vị. Cố tổng, cô xem cô còn có điều kiện gì nữa không, đều có thể đưa ra."
Cố Yên hiểu rõ, càng là những người thuộc loại đơn vị như thế, lại càng sợ có ảnh hưởng xấu.
Cố Yên thở dài, "Thôi thôi, ông chủ các anh có thế lực như vậy tôi cũng không thể trêu vào, tiền ăn không phải tôi trả, các anh muốn trả lại thì cứ trả lại cho Bạch tổng, chi phí bị bỏng thì thôi đi, tôi cũng không thiếu chút tiền đó. Bất quá tôi rất tò mò, khi các anh thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ cũng không hỏi đến lý lịch gia đình sao, những người như Lư Tuyết Bình các anh cũng dám dùng à?"
Hà Minh Lập run lên, "Lư Tuyết Bình có lý lịch gia đình gì à?"
- Hai chương đã hoàn thành rồi các bảo bối, khai công đại cát!
Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận