Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 128: Tiểu Tề nhắc nhở (length: 7843)

"Lúc mới đến đây, rất nhiều người đã giới thiệu cho nàng, nhưng mà tính tình của sư tỷ ngươi cũng biết đấy, nàng đều từ chối hết, dần dà người khác cũng không còn nói chuyện với nàng nữa, cứ độc thân đến tận bây giờ."
Hoàng Thu Oánh này đúng là khờ khạo đến không thể ngốc hơn được, Cố Yên thầm nghĩ, nàng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm, ăn vài miếng liền không nuốt trôi, ăn cơm xong xuôi, Thẩm Du Thành hẹn nàng đi chạy bộ, Cố Yên cũng không đi, ngồi ở bàn đọc sách định viết về buổi chiều đã cùng Thôi Khải Chấn bàn bạc về tiêu chuẩn thu phí thống nhất dịch vụ gia chính, nàng cũng chẳng viết nữa, vệ sinh cá nhân qua loa rồi lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu Cố Yên cứ vang vọng mãi một câu nói: Lúc còn trẻ đừng nên gặp phải người quá mức kinh diễm, nếu không sau này cả đời, chỉ toàn là tiếc nuối.
Thời gian tiếp theo, Cố Yên luôn không dám đi tìm Hoàng Thu Oánh, nàng sợ chỉ cần nhìn thấy nàng thì sẽ không nhịn được nghĩ đến chuyện Thẩm Du Thành đã nói với mình.
Tiêu chuẩn thu phí thống nhất dịch vụ gia chính cuối cùng cũng được soạn ra, nhưng mà đó chỉ là giá tham khảo, cụ thể phải để chủ nhà và người làm thuê thương lượng, rốt cuộc khối lượng công việc khác nhau.
Nếu muốn làm dịch vụ gia chính này cho thật hoàn thiện, thì phải từ từ tích lũy, còn phải tìm chuyên gia đến quản lý, trước mắt việc nàng cần làm chẳng qua là quy phạm lại những loại hình có thể làm, để mọi người biết nếu muốn tìm loại người này thì nên tìm ở đâu.
Hôm sau Cố Yên liền đi tòa báo đăng quảng cáo, ý nói trung tâm điều động đang triển khai dịch vụ môi giới loại hình gia chính, ai muốn làm công việc dịch vụ gia chính có thể đến trung tâm điều động đăng ký, ai muốn tìm người phục vụ cũng có thể đến tư vấn.
Không ngờ rằng, ngày đầu tiên Cố Yên đăng báo, ngày thứ hai ký giả tòa soạn đã đến.
Lúc đó Cố Yên vừa hay ở đó, Thôi Khải Chấn vội vàng qua gọi nàng, "Tòa báo muốn phỏng vấn về môi giới của chúng ta, cô qua xem sao đi."
Cố Yên đương nhiên rất kinh ngạc, vội đi qua.
Phóng viên là một cô nương hai mươi mấy tuổi đeo kính, tết hai bím tóc đuôi sam, vừa nhìn liền biết là mới tốt nghiệp trường học không lâu, ánh mắt của nàng tràn đầy nhiệt tình, "Chào cô, tôi là Lý Hồng, ký giả thực tập của tòa báo, hôm nay tôi đọc báo thấy cô hôm qua bên chỗ chúng tôi đăng quảng cáo, tôi thấy rất có tính mới lạ, nên muốn phỏng vấn đơn vị của cô, cô thấy có được không?"
Ây da, muốn phỏng vấn à, đây là chuyện tốt đó, không cần bỏ tiền mà có thể làm quảng cáo, Cố Yên đương nhiên bằng lòng, chỉ là…
"Ông chủ của chúng tôi hôm nay không có ở đây, tôi sẽ báo cáo việc này với ông ấy, hẹn thời gian xong cô lại đến được không?"
Tiểu Tề và Trâu Sĩ Hồng đi Bạch Tháp rồi, Cố Yên muốn dành cơ hội phỏng vấn này cho Tiểu Tề.
"Chẳng lẽ cô không phải là bà chủ sao?" Lý Hồng hiếu kỳ đánh giá Cố Yên.
Bộ dạng Cố Yên lúc này, vừa nhìn là biết ngay bà chủ, chẳng lẽ cô ta không phải bà chủ?
"Chủ yếu vẫn là người khác phụ trách."
Lý Hồng nghe có chút thất vọng, "Vậy được rồi, khi nào thì cô có thể cho tôi tin tức?"
"Cô cho tôi số điện thoại đi, tôi xác nhận xong sẽ gọi cho cô."
Lý Hồng để lại phương thức liên lạc, rồi hỏi Cố Yên thêm về hình thức kinh doanh của trung tâm điều động, đi loanh quanh ở trung tâm một lúc mới đi.
Đến chiều tối thì Tiểu Tề gọi điện đến nói về việc giao hàng, Cố Yên tiện thể nói cho Tiểu Tề về chuyện muốn phỏng vấn, bảo anh ta trở về để tiếp nhận phỏng vấn.
Tiểu Tề lại nói, "Cô cứ nhận phỏng vấn đi, tôi không đi đâu."
"Cơ hội này nên để cho anh…"
"Mập mạp," không đợi Cố Yên nói xong, Tiểu Tề đã ngắt lời, "Tôi còn lừa cô được chắc, tôi là không muốn đi thôi. Nếu như tôi mà muốn đi thì cơ hội này chắc chắn không đến lượt cô đâu."
"Vì sao? Cơ hội này không tồi mà."
"Cô cũng đừng có nhắc đến tên tôi, tôi chính là không muốn đi, thế là xong." Giọng Tiểu Tề có chút kỳ quái, "Tôi vừa mới nói với cô nhớ đó, đồ phân bón phải đưa vào ngày mai, chậm nhất là phải đến vào chiều tối, nếu như thử nghiệm mà hiệu quả thì nhà máy của bọn họ một tháng có thể mua 40 tấn."
Cố Yên thực tâm muốn nhường cơ hội cho Tiểu Tề, không ngờ rằng anh ta lại còn muốn nàng đừng nhắc đến tên anh ta.
"Được rồi, tôi biết rồi, anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ liên lạc với Hà Tiểu Xuyên, bảo anh ta sáng mai đến chở."
Cúp điện thoại, Cố Yên vội gọi cho Hà Tiểu Xuyên, bảo anh ta sắp xếp xe, ngày mai 8 giờ đến, đồng thời còn trả lời điện thoại.
Có điện thoại vẫn là tiện lợi hơn, chứ không thì toàn phải nhờ người ta đi tới đi lui.
Nếu không quá gấp thì Cố Yên đã không cần Hà Tiểu Xuyên trả lời điện thoại, nhưng mà Tiểu Tề này lại dặn dò cô nhất định ngày mai xe phải đến, cô đành phải xác nhận lại với Hà Tiểu Xuyên, nhỡ đâu anh ta có ngủ quên mất thì sao.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, nhưng người nói chuyện không phải là Hà Tiểu Xuyên, mà là em họ của anh ta Hà Tiểu Sanh.
"Cố lão bản, có phải Tiểu Tề đang ở thành phố Bạch Tháp không?"
Cố Yên, "... Cô nói đúng đó, anh ta đang ở thành phố Bạch Tháp, cô cứ đi tìm anh ta đi."
Giọng Cố Yên khiến Hà Tiểu Sanh càng thêm phấn khích, "Ha ha, Tiểu Tề không có ở Bạch Tháp đâu, anh ta chắc chắn đã về rồi."
"Không có về đâu, thật sự là ở Bạch Tháp đó." Cố Yên dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Nhưng mà cô càng khẳng định thì Hà Tiểu Sanh càng không tin, nói thẳng, "Anh ta chắc chắn đã về rồi, tôi đi tìm anh ta đây!"
"Bộp" một tiếng, điện thoại bị cúp.
Cố Yên… không khỏi đưa tay lên trán, Hà Tiểu Sanh cũng tùy hứng quá rồi.
Không ngờ rằng, điện thoại một lúc sau lại vang lên, có điều lần này là Hà Tiểu Xuyên gọi, anh ta có chút tức giận, "Thật ngại quá, Cố lão bản."
"Không sao, Tiểu Tề thật sự không có về, vẫn còn ở Bạch Tháp đấy, anh mau đi ngăn em gái anh đi, đừng để cô ấy đi một chuyến tay không."
"Muộn rồi," Hà Tiểu Xuyên bất đắc dĩ nói, "Cô ấy đi rồi."
"Lại cưỡi xe máy đến hả?"
Hà Tiểu Xuyên cười khổ, "Con gái con lứa gì mà chẳng có một chút dáng vẻ con gái."
"Cô ấy tìm không thấy người chắc đoán là về thôi, 8 giờ sáng mai anh nhớ đến đấy nhé. Tốt nhất đừng để em họ anh đi Bạch Tháp, Tiểu Tề đang có việc bận bàn công chuyện làm ăn."
"Tôi biết rồi, nếu như nó dám đến, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"
Cố Yên nghe Hà Tiểu Xuyên nói chuyện đúng là rất thô tục, mà Hà Tiểu Sanh này tính tình cũng là gió thoảng qua là mưa, hai anh em bọn họ đúng là một nhà.
Cố Yên đã hai ngày không đến chỗ căn cứ kia, cũng nên qua đó xem một chút, cô nghĩ sáng mai mình cũng muốn qua đó, đành phải nhờ Thôi Khải Chấn ngày mai gọi điện cho Lý Hồng, còn mình thì đạp xe về nhà, cô không thể chơi trò đuổi bắt với Hà Tiểu Sanh được, cô còn phải kiếm tiền nữa chứ!
Điều khiến Cố Yên không ngờ đến là, sáng sớm hôm sau, Hà Tiểu Sanh thế mà chạy đến căn cứ, cô ấy cưỡi xe máy chạy mấy vòng trên con đường rộng 6 mét của căn cứ mới chịu dừng lại.
Cô gái nhỏ thực sự rất lợi hại, không đội mũ bảo hiểm cũng không có bất cứ đồ bảo hộ nào mà vẫn phóng xe máy ngả nghiêng, có mấy lần Cố Yên còn nhìn thấy đầu gối cô ta suýt chạm đất.
Cố Yên nhìn mà kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ, xem trực tiếp vẫn là kích thích hơn xem tivi, rốt cuộc là người trẻ tuổi, cô gái nhỏ gan lớn thật, giống như nàng đây có mượn nàng mười cái gan cũng không dám.
Nhưng chỉ một thoáng, Hà Tiểu Sanh đã vặn ga xe, phóng thẳng đến chỗ Cố Yên.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận