Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 601: Đồn đại (length: 7647)

"Đúng," Cố Yên nói, "Chuyện đó Trâu tổng không nói, có lẽ là không muốn, dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, chúng ta đi nói chuyện với hắn."
Hà Tiểu Sanh hừ một tiếng, "Nói cái gì mà nói, trực tiếp không đồng ý là xong, nếu ai kết hôn cũng tùy ý đòi chia, vậy thì dẹp tiệm luôn cho rồi."
Cố Yên thản nhiên nói, "Làm ăn không có kiểu đó, có hợp có tan, rất bình thường. Công ty hiện tại đang giai đoạn phát triển, nhà máy là nguồn lợi nhuận lớn nhất của tập đoàn, ta còn chưa muốn bị chia, chúng ta đi tìm Trâu tổng nói chuyện trước, xem ý kiến của Trâu tổng thế nào. Thực ra Trâu tổng cũng chưa chắc muốn chia nhà máy đâu, cứ đi rồi tính."
Thực ra theo luật mà nói, nhà máy hiện tại không thuộc về Trâu Sĩ Hồng, hắn chỉ có quyền quản lý nhà máy, Trâu Sĩ Hồng sở hữu cổ phần của tập đoàn Thịnh Hoành. Nếu có thể chia nhà máy, có thể lấy cổ phần Trâu Sĩ Hồng nắm giữ cùng giá trị nhà máy để chuyển đổi, bù trừ cho nhau.
Nhưng Cố Yên không muốn bây giờ có bất kỳ biến động nào.
Hà Tiểu Sanh gật đầu, "Thật ra tôi cũng không tin lắm Trâu tổng, có ý định muốn chia nhà máy, nhưng mọi người đều nói vậy, nghe cũng thấy bực bội."
"Có người sau lưng giở trò cũng không chừng."
"Chắc chắn là Thiệu Tiên Nhi, mỗi lần nhìn cô ta là tôi cảm thấy mắt cô ta đảo liên tục, không giống người tốt."
Vừa đi ra ngoài, Hà Tiểu Sanh vừa xắn tay áo lên, mấy ngày nay cô và Cố Yên cũng coi như trải qua chút sóng gió, cô quyết tâm, nếu cái cô Thiệu Tiên Nhi kia quậy phá, cô sẽ cho cô ta biết tay!
Từ lúc đến nhà máy này, dù là đạp xe hay lái xe, cứ mỗi khi mưa to thì bánh xe lại dính đầy bùn, giờ thì hai năm nay đường xá ở Tề Nam tốt hơn trước nhiều rồi, Cố Yên lái xe từ chỗ này đi, nửa tiếng là tới.
Ngoài cổng nhà máy vẫn là Triệu đại ca, vừa thấy xe Cố Yên là đã vội chạy ra mở cổng lớn.
Cố Yên dừng xe, hạ cửa sổ nói chuyện với Triệu đại ca.
"Diễm Diễm, sao giữa trưa mới tới?" Triệu đại ca niềm nở chào hỏi Cố Yên.
"Đến để ăn cơm đấy, hôm nay đầu bếp Lão Vương có làm thịt kho tàu không?"
"Tôi đã gọi điện bảo anh ấy giữ lại cho cô rồi." Nhà máy đã sớm lắp điện thoại nội bộ, rất tiện.
"Cám ơn Triệu ca, tôi vào trước đây, anh gọi điện cho Trâu tổng đi, bảo tôi ở nhà ăn đợi anh ấy, không có ở đó thì thôi."
"Ừ."
Nhà ăn của nhà máy là mua cơm theo phiếu, mỗi tháng nhà máy đều căn cứ theo vị trí công việc của công nhân mà phát phụ cấp, nếu không đủ thì có thể tự mua thêm phiếu ăn. Nếu sau khi nghỉ việc mà trong phiếu ăn còn tiền, số tiền này sẽ được kế toán hoàn lại.
Thực ra Cố Yên hoàn toàn có thể cho nhà ăn mang cơm đến, nhưng thường thì chính trong cái bầu không khí "khói lửa" nồng hậu thế này mới có thể thấy được những thứ chân thật nhất.
Hà Tiểu Sanh lái xe vào, đỗ xe xong thì cùng Cố Yên vào nhà ăn, lúc này nhà ăn đang ồn ào nhất, gần như bàn nào cũng có người ngồi, tiếng người nói cười huyên náo.
Mọi người đang cùng bạn bè ăn cơm trò chuyện, hầu như không ai chú ý đến việc Cố Yên và Hà Tiểu Sanh tới.
Hai người họ luồn qua đám người ra chỗ quầy lấy cơm, rồi tìm một chỗ khuất ngồi xuống.
Cũng nhờ Triệu đại ca đã gọi điện cho nhà ăn, nên mới giữ lại một phần thịt kho tàu.
Hà Tiểu Sanh gắp một miếng thịt kho tàu, nhỏ giọng nói, "Thịt kho tàu của Lão Vương ngon hơn cả đầu bếp khách sạn làm, ngon quá."
"Hay là quay đầu ta mua lại công thức của ông ấy, rồi mở xưởng chế biến thực phẩm đông lạnh."
"Thật hay đùa vậy." Hà Tiểu Sanh có chút không tin, "Cái này cũng mở được nhà máy sao."
Cố Yên đang đói, cắn một miếng cơm lớn rồi nói, "Thật mà."
Nàng có ý định đó, nhưng bây giờ chưa được, phải chờ vài năm nữa, chờ siêu thị đứng vững được, hậu cần vận chuyển cũng tốt hơn một chút.
Hai người họ nói chuyện rất nhỏ, ngược lại thì mấy người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện rất lớn, mới đầu Cố Yên cũng không để ý bọn họ nói gì, nhưng nghe một hồi nàng liền dừng lại.
Vì nàng nghe được có người than vãn một câu "Sao tháng này phúc lợi không thấy phát nhỉ"!
Cố Yên rất quan tâm đãi ngộ phúc lợi của nhân viên, quà tặng các ngày lễ Tết, tiền thưởng tự nhiên không thể thiếu, ngoài ra mỗi tháng còn phát khăn mặt, xà bông, giấy vệ sinh, dầu gội các loại vật dụng tiêu hao.
Những ơn huệ nhỏ này có lẽ không cần bao nhiêu tiền, nhưng trong mắt nhân viên thì lại khác.
"Đúng đó, hai tháng trước chậm còn cho qua, tháng này thì không thấy phát gì luôn."
"Không phát á? Ai nói không phát?"
"Đứa cùng quê tôi ở bộ phận hậu cần đó, nó nói Thiệu Tiên Nhi bảo không phát, nói mấy thứ đó một tháng dùng không hết, không cần tháng nào cũng phát, cứ hai tháng phát một lần là được."
"K, cô ta có phải lãnh đạo đâu mà cô ta nói không phát là không phát được!"
"Người ta là vợ Trâu tổng đấy, tương lai là bà chủ, cô ta nói không phát thì ai phát? Mọi người có nghe tin gì chưa?"
"Gì cơ?"
"Nghe nói nhà máy của mình bị tách ra khỏi Thịnh Hoành đó, giờ chưa chia mà đã bắt đầu cắt xén phúc lợi của chúng ta rồi, tới lúc tách ra thì công việc còn làm ăn được không?"
Nghe họ bàn tán, đừng nói Cố Yên, đến Hà Tiểu Sanh nghe thôi cũng không thể kiềm được tức giận, phiếu phát phúc lợi tháng này vẫn là cô đưa cho Cố Yên ký, đã ký từ sớm rồi. Huống hồ phúc lợi của nhân viên há lại do một lãnh đạo bộ phận nhỏ nhoi như cô ta quyết định?
Thiệu Tiên Nhi còn chưa cưới Trâu Sĩ Hồng mà đã muốn tác oai tác quái trong nhà máy, giỏi thật!
"Ăn cơm." Cố Yên khẽ nói, "Ăn xong rồi tính."
Hà Tiểu Sanh nhìn chằm chằm vào phía lối vào nhà ăn, cô khẽ nói với Cố Yên, "Tôi thấy Thiệu Tiên Nhi rồi."
"Trâu Sĩ Hồng đâu?" Cố Yên cũng không gọi Trâu Sĩ Hồng là "Trâu tổng", mà gọi thẳng tên.
"Không đi cùng."
Cố Yên gật đầu, "Ăn cơm."
Hà Tiểu Sanh nào còn nuốt trôi, cứ nhìn chằm chằm bóng lưng Thiệu Tiên Nhi, cầm đũa chọc nát cơm ra.
Ăn cơm xong, Cố Yên đi ra nhà ăn trước, Hà Tiểu Sanh đem khay bát bỏ vào chỗ thu dọn mới trở lại.
Trở về rồi cô nói với Cố Yên, "Vệ sinh nhà ăn vẫn tốt đấy chứ, Lão Vương quản tốt đó."
"Vừa rồi tôi nghe có người nói Thiệu Tiên Nhi tác oai tác quái, cô lát nữa tìm Lão Vương hỏi xem sao."
Thiệu Tiên Nhi chưa có tư cách đó.
Hà Tiểu Sanh liền nói ngay, "Tôi rút lại lời vừa nói, trừ lương Lão Vương, để cho ông ta nhớ lâu!"
Cố Yên bật cười.
"Cô cười gì đấy, Cố tổng, phải trừ lương Lão Vương, cho ông ta nhớ đời."
Trời đã gần vào hạ, trên con đê lớn phía sau cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng có chim bay qua, cảnh tượng tĩnh lặng, quả là rất đẹp.
Nếu hôm nay tới đây không phải vì chuyện của Trâu Sĩ Hồng, thì Cố Yên không thể không ra đê lớn chơi một hồi.
Cố Yên đi những bước chân thong thả, ung dung bước đi trong khu viên, "Không cần trừ lương ông ấy, cứ bảo với ông ấy ta muốn tìm ông ấy uống trà là ông ấy sẽ hiểu. Đúng rồi, Thiệu Tiên Nhi vốn ở bộ phận nào, rồi sau mới được chuyển tới bộ phận hậu cần?"
Cố Yên nhớ rằng ban đầu ở bộ phận hậu cần không có người này.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận