Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 382: Còn là nghĩ làm người tốt (length: 7574)

Quán bánh bao chỉ có Cố Giang Hải bận rộn, Mạnh Lan đã về nhà nấu cơm.
Cố Yên trực tiếp rẽ về nhà, vừa vào sân đã thấy một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, gầy như que củi đang ngồi xổm bên cạnh vòi nước rửa rau.
"Ai vậy nhỉ?" Cố Yên thầm nghĩ.
Đúng lúc Cố Yên đang nghi hoặc, giọng của Mạnh Lan từ phòng bếp vọng ra: "Tiểu Nhã, rửa rau sạch là được, nước nhà mình phải trả tiền đấy."
Nghe Mạnh Lan gọi tên, Cố Yên biết ngay đó là ai, là con gái của Cố Linh Linh, Lâm Nhã.
Lâm Nhã bưng chậu rau, vẻ mặt lúng túng từ vòi nước đi về phía phòng bếp. Thấy Cố Yên, cô bé có chút bối rối, dường như không biết phải làm gì, rồi vội vàng chạy vào bếp.
Cố Yên vào bếp, trong bếp nóng hầm hập. Mạnh Lan đang xào gà, mùi hoa tiêu quyện với thịt gà thơm lừng cả bếp.
"Mợ ơi, xào gà đấy à, thơm quá!" Cố Yên lên tiếng, rồi đặt đồ ăn trên bàn, vừa đi lấy bát đũa vừa nói: "Trời nóng quá, đừng xào nhiều, con mang chút đồ ăn từ quán về, ăn đủ là được rồi."
"Diễm Diễm về đấy à? Vừa bố mẹ đến là anh cả con mua ngay con gà về." Mạnh Lan lau mồ hôi trên trán, "Tiểu Nhã, đây là mợ hai của con, gọi đi."
"Mợ hai ạ." Giọng Lâm Nhã nhỏ như muỗi kêu.
"Con được nghỉ hè rồi à?" Cố Yên hỏi.
Lâm Nhã cúi đầu, vặn vẹo vạt áo, khẽ "ừ" một tiếng. Tính cách này không giống mẹ nó, Cố Linh Linh chút nào.
Cố Yên thấy Lâm Nhã nội tâm hướng nội, không thích nói chuyện, bèn nói: "Trong bếp nóng lắm, con ra ngoài chơi đi."
Nghe vậy, Lâm Nhã vội vàng cúi đầu chạy ra ngoài.
"Mợ ơi, sao con bé lại đến đây? Chị cả đưa đến à?" Cố Yên nhỏ giọng hỏi.
"Chị cả không đưa đến thì còn ai vào đây? Bảo là Lâm Nhã học không giỏi, đưa đến để tìm việc làm trong thành phố." Mạnh Lan không vui, "Con bé chưa đủ tuổi người lớn, tìm việc gì chứ?"
Cố Yên không bình luận lời của Mạnh Lan. Dù sao cô cháu gái thì vẫn thân hơn cháu người ngoài, Lâm Nhã đến ở nhà Cố Giang Hải, Mạnh Lan sẽ phải thêm việc. Bà phàn nàn vài câu hay không vui cũng là điều dễ hiểu.
Gia đình lớn là vậy, lắm chuyện, người cũng dễ nảy sinh nhiều cảm xúc.
Cuộc sống của người ta vốn yên ổn, bỗng nhiên có thêm một "gánh nặng" thì ai mà vui cho được?
Cố Yên hỏi: "Bố mẹ và bọn trẻ đâu rồi?"
"Đang ngủ đấy, lát nữa ăn cơm rồi gọi, hôm qua đi tàu đêm đến đây, về đến nhà lại dọn dẹp đồ đạc nên mệt lả rồi." Trong giọng Mạnh Lan mang vẻ ưu sầu, "Chị cả nhà con tính tình cũng lạ thật, không nói trước lấy một câu, đã thế còn không có chỗ ngủ. Đứa bé lớn vậy, nói gửi cho bọn mình là gửi, đây là người chứ có phải gia súc đâu mà cứ thế đưa cho hai cái ăn là xong?"
Cố Yên tùy Mạnh Lan than thở, đợi bà nói hết mới lên tiếng: "Để bố mẹ và bọn trẻ sang bên nhà con ở, Tiểu Nhã cứ ở đây."
"Khó khăn lắm mới gặp lại con cháu, lại còn chia ra à?"
"Vậy để bố mẹ sang đấy,"
"Không thực tế, mình ngủ muộn dậy sớm, mẹ lại phải trông Liễu Tử nữa. Thôi vậy, hôm nay ở tạm một đêm đã, mai bảo anh cả con đi mua cái giường nhỏ nữa." Dù không vui, nhưng Mạnh Lan vẫn sẽ thu xếp, sẽ vẫn phải chiêu đãi.
Đó là một mặt giản dị nhất trong nhân tính.
"Nhà con có giường xếp, lát nữa con với Giang Hà mang sang."
Đúng lúc này, giọng Cố Khải Trung vang lên ngoài sân: "Diễm Diễm?"
"Dạ!" Cố Yên đáp, rồi nói với Mạnh Lan: "Mợ cứ xào gà thôi, lát nữa con làm những món khác."
Cố Yên nói rồi nhanh chân bước ra ngoài.
"Bố!" Cố Yên lên tiếng, "Sao bố không báo trước để con đi đón ạ?"
Cố Khải Trung không có gì thay đổi nhiều, nói năng vẫn đầy khí lực, "Biết các con bận cả, bố biết đi xe bus nào đến rồi, cần gì đón?"
"Ở nhà đều bận cả rồi ạ?"
"Con với mẹ con cứ ở lại đây chơi vài hôm, bố phải về luôn, trời nóng rồi, cỏ dại ngoài đồng mọc nhanh lắm, mấy ngày là phải dọn một lượt. Chị cả con nói muốn các con giúp Tiểu Nhã tìm việc làm ở thành phố, chuyện này có gì con và Giang Hà xem giúp."
"Sao bố lại để chị cả tùy tiện làm như vậy? Con bé mới lớn, bắt đi kiếm sống làm gì?" Cố Yên mất hứng nói, "Tiểu Nhã học không đến nỗi tệ mà, lại còn không phải nhà nghèo khó gì, để con bé ra thành phố làm gì?"
"Con gái học hành làm gì, học đến tầm này mà mắt không mờ đã là tốt lắm rồi. Ở thành phố làm lụng vài năm, đến lúc lại phải lo lấy chồng."
Cố Khải Trung vẫn giữ quan niệm cũ, Cố Yên không tranh cãi, chỉ nói: "Bố nhìn Tiểu Nhã mà xem, gầy như đứa mười hai mười ba tuổi, khó mà tìm việc được."
"Bảo con bé vào quán nhà con làm phục vụ đi, một tháng phục vụ trong quán cũng kiếm được kha khá mà."
"Rồi thì sao nữa ạ?"
"Kiếm ít tiền, đến lúc thì về lấy chồng thôi."
Cố Yên im lặng một hồi rồi nói: "Bố về nói với chị cả xem, để Tiểu Nhã đi học trường trung cấp y đi, sau này làm y tá cũng tốt. Nếu chị cả ngại tốn kém, con có thể lo học phí và tiền sinh hoạt, chị ấy không phải bận tâm gì."
Cố Khải Trung lấy tẩu hút thuốc ra châm lửa, rít một hơi rồi nói: "Chị cả nhà con có ý kiến với con lớn lắm, bố nghĩ con đừng lo làm gì, cứ mặc kệ nó thôi, số phận cả rồi."
Cố Yên nhíu mày, cô không hiểu sao Cố Linh Linh lại có ác cảm với cô như vậy!
Nhưng Cố Yên vẫn cảm thấy đáng tiếc, con gái thì sao? Chẳng lẽ sinh ra chỉ để gả chồng sinh con thôi sao?
Cố Yên không tiếp tục bàn chuyện này với bố nữa, có nói cũng vô ích. Cô định bụng đợi Cố Giang Hà về sẽ nói với anh rồi nhờ anh nói lại với Cố Linh Linh.
Đang nói chuyện với Cố Khải Trung, bỗng có người đến, Cố Yên ngạc nhiên thấy Thẩm Du Thành và Cố Giang Hà cùng nhau tới.
Thẩm Du Thành còn xách theo hai chai rượu, vừa nhìn đã biết mua cho nhạc phụ tương lai!
Cố Yên đi gọi Cố Giang Hải về, cả nhà tập trung đầy đủ rồi chuẩn bị ăn cơm.
Người đông thì ăn cơm mới náo nhiệt, cả nhà đều vui vẻ, chỉ có Lâm Nhã lặng lẽ ngồi một góc, lặng lẽ ăn cơm, không hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Cố Yên đều quan sát thấy hết.
Dù biết làm người tốt chẳng dễ gì, nhưng cô vẫn muốn thử xem, con bé còn nhỏ, cô có khả năng kéo một tay, sao lại nhẫn tâm nhìn nó đi vào vết xe đổ của kiếp trước?
Cố Khải Trung thấy con trai, con rể đều có mặt, đặc biệt vui mừng, uống không cẩn thận mà say, say rồi thì lảm nhảm Cố Giang Hải kiểu gì cũng phải sinh con trai, không có con trai không được các kiểu. Cố Yên thấy Mạnh Lan lúng túng đến sắp khóc liền vội gọi Cố mẫu đỡ bố về phòng ngủ.
- Các bảo bối, mới đi làm ngày đầu đã thấy mệt mỏi rồi. Còn các bạn thì sao?
Hai chương đã hết, ahihi.
Ngày mai sáng sớm lại có chương mới nhé. (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận