Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 31: Tiểu Tề bị đánh (length: 7353)

Bởi vì nghe thấy giọng nói quen thuộc, nên Cố Yên không nhịn được dừng chân.
"Mày cái thằng con hoang, đến giờ còn mạnh miệng." Người này chửi xong thì liền có tiếng binh bang đánh nhau.
"Tao mẹ nó, hôm nay mày tốt nhất là để tao cùng Tề ca giải quyết ở đây."
Tề ca? Cố Yên lập tức biết người bị đánh là ai, nàng thầm nghĩ, trách sao giọng quen tai thế.
"Làm gì đấy?" Cố Yên đứng ở đầu ngõ lớn tiếng gọi vào bên trong, "Mau dừng tay, không thì ta đi bệnh viện gọi bảo vệ đến đấy."
"Không liên quan đến mày, cút xéo đi chỗ khác!" Có người quát.
Cố Yên quay người chạy về phía cửa bệnh viện, vừa hay thấy bảo vệ ở đó, cô chạy đến, lớn tiếng kêu vào trong, "Sư phụ ơi, trong con hẻm kia có người đánh nhau."
Một bảo vệ từ trong cửa sổ nhỏ thò đầu ra, "Không phải đánh nhau trong bệnh viện, chúng tôi không quản."
Cổng này cách con hẻm rất gần, đoán chừng bọn họ đã nghe thấy từ lâu rồi.
Cố Yên không nhịn được nói, "Lỡ đánh nhau đến xảy ra chuyện gì, xem công an có đến tìm các ông không?"
Bảo vệ im lặng.
Cố Yên xem ra lời mình nói có tác dụng, liền nói tiếp, "Nhanh lên đi."
Nếu không phải người bị đánh là Tiểu Tề, cô mới chẳng thèm quan tâm, dù sao cô còn phải dựa vào người ta kiếm cơm mà.
Cố Yên không chắc bảo vệ có đến không, thấy dưới đèn đường có một cái gậy gỗ thô, cô đặt áo vải sang một bên, xắn tay áo lên, hít sâu một hơi, cầm gậy chạy vào con hẻm.
Dù sao dạo này cô toàn làm việc nặng, sức lực cũng không phải là nhỏ, người ta xông lên thì cô cũng có thể đánh một trận.
"Bảo vệ sắp đến rồi đây." Cố Yên vừa la hét vừa cố lấy dũng khí vung gậy lên.
Dù là mắng người hay là đánh nhau cô đều là lần đầu tiên.
Trong hẻm tối om, Cố Yên cũng không để ý là bên nào, cứ vung gậy quật mạnh lên, phanh một tiếng, cô cũng chẳng biết trúng ai, dù sao thì đã đánh trúng, làm tay cô tê rần.
"C!"
Không biết là ai, rống lên một tiếng.
Tiếp theo có người chửi, "Tề Thiên, mày đúng là đồ bỏ, để một con đàn bà ra mặt giúp mày."
Được thôi, nghe giọng thì phân biệt được rồi, Cố Yên vung gậy về hướng tiếng nói liền đánh tới.
"Tê! Đồ đàn bà ra tay tàn ác thật."
Không ổn, người kia nắm lấy gậy của Cố Yên, dùng sức kéo về phía hắn, Cố Yên tuy khỏe nhưng rốt cuộc cũng là phụ nữ, sao bằng được đàn ông khỏe mạnh, thấy gậy sắp tuột khỏi tay, đúng lúc đó từ phía sau vang lên tiếng bảo vệ bệnh viện, "Ai đánh nhau trong đó đi ra cho tôi, tôi báo cảnh sát rồi đấy, công an sắp đến rồi."
"C! Hôm nay đen đủi thật, rút!"
Mấy người đang đánh nhau loạn xạ, nhốn nháo đều chạy mất.
Quen với bóng tối, Cố Yên mới nhìn thấy có hai người đang cố gắng bò dậy.
Cố Yên thấy người tóc dài, dáng gầy kia chắc là Tiểu Tề, cô đưa tay kéo hắn lên, hỏi, "Ngươi không sao chứ?"
"Cảm ơn." Người nói quả đúng là Tiểu Tề.
Lúc đó, hai bảo vệ bệnh viện đã đi vào trong hẻm, lớn tiếng gọi bọn họ, "Xong việc rồi thì mau đi đi."
"Cảm ơn ạ, sư phụ." Cố Yên gọi với hai bảo vệ.
"Khỏi phải cảm ơn, đi nhanh đi." Bảo vệ đáp lại cô.
Một người khác cũng từ dưới đất bò lên, nhìn dáng dấp, chắc là Cẩu Tử hay đi theo Tiểu Tề.
"Cẩu Tử, mày không sao chứ." Tiểu Tề quay đầu hỏi hắn.
"Tao không sao, còn mày thì sao, Tề ca?"
"Tao vẫn ổn." Tiểu Tề quay đầu nói với Cố Yên, "Đại tỷ, hôm nay cảm ơn chị nhiều."
"Tề lão bản..."
Chưa để Cố Yên kịp nói hết câu, Tiểu Tề đã không nhịn được chửi, "Là mày à, mập mạp."
Cố Yên cười, "Nhận ra tôi rồi à?"
Cẩu Tử đi tập tễnh nói, "Người khác thì bọn tao không nhớ, nhưng vóc dáng như mày bọn tao nhớ được chứ."
Cố Yên, tôi còn mặt mũi không vậy?
Ba người đi đến chỗ đèn đường, Cố Yên nhặt áo vải đặt ở bên đường lên, thấy Tiểu Tề cứ ôm đầu, không nhịn được hỏi, "Ngươi bị đập vào đầu hả?"
Tiểu Tề xuýt xoa, bỏ tay từ trên đầu xuống, nhìn vào ánh đèn thì thấy cả tay toàn máu, không nhịn được chửi, "Cái thằng chó chết Hồ Thắng Lợi kia, nếu tao mà để nó yên thân thì tao không phải là họ Tề nữa!"
Ây da, Hồ Thắng Lợi?
Cố Yên giật mình, không lẽ lại là hắn ta?
Trong "Biển Cả Nhân Sinh" có một công ty môi giới bất động sản nổi tiếng, ông chủ công ty đó tên Hồ Thắng Lợi, là một kẻ khôn lanh có tài, nhưng hắn không làm chuyện tốt, vì hai mặt ăn tiền rồi ép mua ép bán mà bị người ta tố cáo, đã vào tù. Cố Yên muốn tìm hiểu rõ, nhưng bây giờ cũng không phải lúc hỏi mấy chuyện đó.
"Đi băng bó lại đi," Cố Yên nói với Tiểu Tề, "Vết thương trên đầu không phải chuyện nhỏ đâu."
Tiểu Tề chửi thề một tiếng, nói với Cố Yên, "Chuyện hôm nay để hôm khác tao cảm ơn mày, mày mau về đi."
"Có tiền không?" Cố Yên hào phóng lấy từ trong túi ra một tờ tiền lớn đưa cho hắn, "Mau đi đi."
Tiểu Tề khựng lại một chút, rồi nhận tiền, "Sáng mai mày còn đi chợ không?"
"Đi chứ."
"Vậy sáng mai tao trả mày."
"Không sao," Cố Yên khoát tay với bọn họ, "Ta đi trước."
Dù là Cố Yên hay Tiểu Tề, không ai chú ý thấy, sau bóng đèn đường, cách lan can bệnh viện, đã có người chứng kiến toàn bộ.
Thật ra Thẩm Du Thành cũng không cố ý muốn nghe lén, hắn chỉ là tò mò muốn xem một cô gái cầm gậy đánh nhau như thế nào.
Mặc dù Cố Yên đang giúp Lâm Thiên Bảo viết sổ tay quản lý, cũng không cản trở việc cô ngày thứ hai đi làm thuê.
Gặp lại Tiểu Tề, hắn đã cạo đầu, đội mũ, Cẩu Tử không đi cùng hắn mà là một cậu con trai tên A Thanh.
A Thanh tuổi còn nhỏ, mặt vẫn còn vẻ non nớt của một thiếu niên, nhưng trông có vẻ đáng tin.
Hôm đó chờ mãi đến cuối ngày, mọi người làm thuê đều đã nhận việc gần hết, Cố Yên và Vương Á Cầm đều không có việc gì, mãi cho đến khi Tiểu Tề ngồi xuống dưới cây hòe lớn, A Thanh mới cầm mười đồng chạy tới.
Cố Yên không khách khí nhận tiền, trả nợ thì phải lấy thôi.
A Thanh hỏi Cố Yên, "Tề ca nói có thể giới thiệu cho chị một công việc, chị có muốn đi làm không?"
Vương Á Cầm ngạc nhiên nhìn Cố Yên, trong lòng chị ta rất buồn bực, Cố Yên làm gì mà Tiểu Tề lại giúp cô tìm việc làm?
Cố Yên bèn nói, "Vương tỷ, để em nói chuyện riêng với A Thanh một chút."
Vương Á Cầm gật đầu, khéo léo đi xa một chút.
Cố Yên hạ giọng hỏi, "A Thanh, tối hôm qua Tề lão bản đánh nhau với người ta, có phải là vì tranh việc với Hồ Thắng Lợi không?"
A Thanh mắt trợn tròn, "Sao chị biết?"
Tề ca chắc chắn không thể nói chuyện này với người ngoài được, vì Tề ca nói những chuyện thế này không được truyền ra ngoài, sẽ làm những người làm thuê coi thường.
Cố Yên mỉm cười, cô đương nhiên đoán ra được rồi, là một người xuyên không, nếu đến chút chỉ số thông minh này còn không có thì làm sao mà cô lội ngược dòng được?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận