Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 318: Biểu tượng (length: 7591)

Chuyện của Diệp Hoa, Cố Yên không có ý định giấu Thẩm Du Thành, rốt cuộc chuyện này giấu cũng không giấu được.
Thẩm Du Thành buổi tối trở về vừa ăn cơm xong, Cố Yên liền gọi hắn ra cửa đi công viên thanh niên chạy bộ, thật ra chạy bộ chỉ là cái cớ, nàng muốn nói cho hắn biết chuyện của Diệp Hoa.
Đứng ở đường biên vỉa hè, Cố Yên kể lại sự tình một lượt, đồng thời kể cả việc bà Giang trước kia bị Diệp Hoa chọc tức đến nỗi phải vào bệnh viện.
Sắc mặt Thẩm Du Thành trở nên xanh xám, "Sao bây giờ ngươi mới nói cho ta?"
"Bởi vì chuyện này làm chậm trễ công việc và việc học của ngươi thì không đáng." Cố Yên nói thẳng, "Ta đã nói với nàng sẽ nhờ ngươi mang thiệp mời đến cho nàng vào buổi tối, ngươi nghĩ thế nào?"
Thẩm Du Thành hít sâu một hơi nói, "Ngày mai ta sẽ đi tìm Tiền Dịch Huy, Tiền Dịch Huy chính là chồng hiện tại của nàng, ta sẽ đích thân đưa thiệp mời cho hắn."
"Như vậy được sao?"
"Người ta muốn mặt mũi, cây cần vỏ, ta đến tìm chồng nàng rồi, không tin nàng còn mặt dày mày dạn được nữa." Thẩm Du Thành nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, trầm giọng nói, "Xin lỗi bà xã, để nàng phải chịu ấm ức."
Cố Yên thở dài một tiếng, "Ta có phải chịu ấm ức gì đâu, mấu chốt là ở ngươi."
Diệp Hoa dù sao cũng là mẹ ruột của hắn, sao lại có người mẹ hãm hại con mình như vậy? Lần này may mắn có Cố Yên ở đây, nếu như mọi chuyện vẫn diễn ra theo quỹ đạo trong nguyên tác thì Thẩm Du Thành phải khổ sở đến nhường nào?
Thẩm Du Thành làm bộ dáng, "Ta không sao, ta quen rồi." Hắn nói rồi nắm tay Cố Yên chạy, "Chúng ta chạy chậm vài vòng."
Cố Yên theo nhịp chân của hắn chạy.
Trời hơi nóng, chạy một lát liền bắt đầu đổ mồ hôi.
Khi tâm tình phiền muộn, vận động là một cách giải tỏa căng thẳng rất tốt, đổ mồ hôi xong, những cảm xúc tiêu cực dường như cũng theo mồ hôi bài tiết ra ngoài cơ thể, sau đó tắm một cái, cả người thoải mái vô cùng, rất là sảng khoái!
Sắp tổ chức hôn lễ, Thẩm Du Minh và mẹ hắn cũng muốn từ thủ đô trở về, nhà bà Giang người ra người vào, Cố Yên cũng không tiện ở nhà bà Giang nữa, ngày thứ hai cô liền chuyển đến nhà họ Cố ở.
May mắn lúc trước thuê một căn nhà có sân, nếu không cô còn không có chỗ xuất giá nữa.
Cố Yên đi cũng không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang theo mấy thứ thường dùng, sau khi cất đồ vào nhà họ Cố, cô liền đi quán ăn nhanh, cả ngày hôm qua đều không mở cửa, hôm nay cô phải đến trấn giữ, dù không ở được cả ngày thì cũng phải ở nửa ngày.
Tối hôm qua Vương Á Cầm sợ hôm nay không thể kinh doanh bình thường, cố ý đến hỏi thăm Cố Yên một chuyến.
Khi cô đến nơi thì Vương Á Cầm đã mở cửa, Cố Yên cùng bà quét dọn vệ sinh, dọn dẹp nhà bếp, rất nhanh các nhân viên phục vụ cũng lục tục đến làm, không bao lâu Chúc Dũng dẫn theo Chúc Ba cũng tới.
Chúc Ba đã bắt đầu tiếp nhận điều trị, tiểu tử vẫn trước sau như một trầm mặc ít nói.
Chúc Dũng lại lén lút nói với Cố Yên, từ lần điều trị trước, Chúc Ba vẫn luôn không tái phát bệnh, cảm xúc tương đối mà nói cũng tương đối ổn định, theo như quan sát của hắn, Chúc Ba chắc là đã có chuyển biến tốt, bởi vì cậu bé đã bắt đầu hiểu chuyện hơn, ở nhà thường làm một vài việc có thể giúp được.
Thật là đáng thương tấm lòng cha mẹ, một chút tiến bộ của con cái đối với bọn họ mà nói chính là động lực vui sống.
Sau khi Thẩm Du Thành khám xong không có việc gì, liền đi tìm Tiền Dịch Huy.
Đàn ông mà, dù ghét một người đến đâu cũng phải tỏ ra thân thiết, đặc biệt là Thẩm Du Thành lại là con trai của vợ trước, càng phải ôn tồn hơn một chút thì mới thể hiện được sự "khoan dung độ lượng" của hắn.
Sở giao thông cách bệnh viện không gần, lúc Thẩm Du Thành đến thì Tiền Dịch Huy vừa mới họp xong, dáng người Thẩm Du Thành thẳng tắp đứng đợi ngoài văn phòng của hắn, khi mọi người vừa ra thì đã bị hắn thu hút.
Người đẹp trai đến đâu cũng thu hút sự chú ý, đặc biệt là người vừa có khí chất lại có phong độ bất phàm.
Tiền Dịch Huy nhìn thấy Thẩm Du Thành thì run lên, ấn tượng của hắn thì cậu ta vẫn còn là một thiếu niên trầm mặc ít nói, chỉ trong chớp mắt, sao đã khác xa với người trong trí nhớ như vậy?
Tính ra thì hắn cũng đã gần ba mươi tuổi, hình tượng người đàn ông tầm ba mươi tuổi ra sao thì hắn biết rất rõ, nhưng người đẹp trai phong độ như Thẩm Du Thành thì hắn chưa từng thấy qua.
Kẻ lăn lộn chốn quan trường, từ sớm đã hỉ nộ không lộ, Tiền Dịch Huy chỉ run lên trong nháy mắt, trên khuôn mặt phật Di Lặc liền hiện ra nụ cười ấm áp, "Du Thành?"
"Dạ Tiền thúc, cháu là Thẩm Du Thành, chào ngài."
Hai người đàn ông bắt tay, Tiền Dịch Huy thân mật khoác tay Thẩm Du Thành đi về phía trước, "Đi vào văn phòng của ta, bao nhiêu năm không gặp, cháu thay đổi nhiều quá! Nghe nói bây giờ tìm cháu khám bệnh còn phải đặt hẹn bác sĩ chuyên gia?"
Thẩm Du Thành cười nhạt, "Do may mắn một chút thôi."
Nói chuyện xong liền vào văn phòng Tiền Dịch Huy.
Tiền Dịch Huy đã ngoài năm mươi, vóc người trung bình, thân hình phát tướng, không thể nhận ra hình dáng thời trẻ, ông ta có phần béo, mặt mũi lúc nào cũng tươi cười, trông rất hòa ái.
Những người ở vị trí này chỉ tỏ vẻ hòa ái bên ngoài mà thôi, ngàn vạn lần không được để vẻ bề ngoài đánh lừa.
Càng là người trông hòa ái thì tâm nhãn càng nhỏ, ngược lại những người trông nghiêm nghị như Tề Quang Minh thì tính cách lại bình thản hơn nhiều.
Tiền Dịch Huy hỏi, rồi đi đến chỗ bàn làm việc ngồi xuống, chỉ ghế đối diện ra hiệu cho Thẩm Du Thành ngồi, "Cháu đó, hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, kêu cháu đến nhà chú ở thì cháu không chịu, nhoáng một cái cũng đã bao nhiêu năm rồi."
"Khi đó bà nội còn trẻ, có thể chăm sóc cháu được ạ," Thẩm Du Thành đi đến ghế ngồi xuống, lấy thiệp mời ra đặt lên bàn, "Ngày 20 tháng tư cháu kết hôn, chú và mẹ cháu có thời gian thì qua nhé, có điều, mẹ cháu không đồng ý cho cháu kết hôn, nói môn không đăng hộ không đối, chắc bà không muốn đến đâu."
Tiền Dịch Huy nheo mắt, "Mẹ cháu biết chuyện cháu muốn kết hôn à?"
"Biết ạ," giọng điệu Thẩm Du Thành hòa hoãn, "Hôm qua bà còn đến chỗ người yêu cháu làm loạn một trận, nhất định phải bắt cô ấy chia tay với cháu, nói là kẻ phá hoại, làm cho người yêu cháu đến cả làm ăn cũng không làm được. Bà ta còn đi tìm người trên đường đến niêm phong tiệm ăn của người yêu cháu, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, mẹ cháu vẫn còn hận cháu như vậy."
Nụ cười trên mặt Tiền Dịch Huy nhạt đi, "Cháu nói gì có hận hay không, nghe nói đại bá cháu đã lên bộ ZY làm việc rồi phải không?"
"Đúng ạ, mới được thăng chức gần đây thôi, đại bá cháu ghét nhất chúng cháu lấy danh nghĩa ông ta mà làm việc, lần trước cháu qua bên đó, có người đưa hai con cá đến nhà, người giúp việc không hiểu chuyện nhận, bị đại bá cháu biết được liền đuổi người giúp việc luôn."
Thẩm Du Thành ngấm ngầm chơi xỏ, Tiền Dịch Huy sao lại nghe không hiểu?
"Người yêu của cháu tự mình kinh doanh à?" Tiền Dịch Huy hỏi.
"Đúng vậy ạ," Thẩm Du Thành nói qua một chút tình hình của Cố Yên, rồi nói, "Tiền thúc, cháu đưa thiệp mời cho chú, đến hay không tùy chú quyết định, mẹ cháu chắc chắn sẽ nghe theo chú."
"Ấy, gia cảnh có hơi thấp một chút, nhưng không sao, quan trọng là hai người hợp nhau, sống với nhau hạnh phúc là được."
Những lời này Thẩm Du Thành nghe được rất dễ chịu, "Chú nói rất đúng thưa Tiền thúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận