Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 429: Ngô Lệ Mẫn bị đánh (length: 7466)

Nhưng rất nhanh, Tiền Mộng Dao liền lau đi nước mắt, nàng nhìn về phía Diệp Hoa, "Mụ, ngài có từng nghĩ tới, nếu ngài đi, ta phải làm sao?"
Diệp Hoa bỗng nhiên sững sờ. Tiền Mộng Dao nhìn Diệp Hoa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn hai tháng, trong con ngươi nàng đã có sự trưởng thành khác hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Tiền Mộng Dao biết Diệp Hoa sẽ có phản ứng như vậy, nàng cười nhẹ, chậm rãi nói, "Mụ, con đã nghĩ rồi, cũng đã tính toán kỹ rồi, nên những chuyện sau này ngài không cần lo, chỉ cần lo dưỡng bệnh cho tốt. Bác sĩ nói thân thể ngài chỉ là không được điều trị đúng cách, uống thuốc vào, từ từ trị liệu sẽ ổn."
Cô gái trước mắt, tóc bết dính vào da đầu, mặc bộ quần áo cũ đã bạc màu, sắc mặt tiều tụy không có chút dáng vẻ thiếu nữ nào. Trời nóng như vậy mà môi nàng đã bong tróc hết cả da.
Diệp Hoa nhìn Tiền Mộng Dao, càng nhìn càng không thể tin, cô gái trước mặt đây là con gái của nàng sao?
Đây là con gái của nàng sao? Là tiểu công chúa được người người ngưỡng mộ, nuông chiều kia sao?
Mới có hai ba tháng thôi mà!
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt Diệp Hoa, "Dao Dao." Gọi một tiếng rồi lại nghẹn ngào, "Mụ có lỗi với con."
"Mụ xem kìa, nào có cha mẹ lại xin lỗi con cái," Tiền Mộng Dao ngồi bên mép giường, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho Diệp Hoa, "Mụ, đợi ngài khỏe hơn chút, có thể tự chăm sóc bản thân rồi, con sẽ đi tìm việc làm, cũng không cần lương cao đâu, đủ cho hai mẹ con ăn uống, có thể ra ngoài chơi là được, ngài nói đúng không?"
Diệp Hoa kinh ngạc, "Vậy con không đi học nữa sao?"
Hỏi xong, Diệp Hoa ngược lại im lặng, từ khi nàng nằm liệt giường, con gái không phải là chăm sóc nàng, thì là chạy đi bệnh viện. Thậm chí nàng còn phải đi ra ngoài làm thêm để có tiền chữa bệnh cho nàng. Nàng sao mà có thể đi học được chứ?
Diệp Hoa lại im lặng, không, đây không nên là cuộc sống của Tiền Mộng Dao.
Diệp Hoa lại nằm xuống, thân thể nặng nề đè lên giường, hôm đó, nàng nằm trên giường, cảm thấy xương cốt đau nhức, đưa tay mò thử thì mới phát hiện đó chính là xương cốt của mình, không biết từ lúc nào mà nàng đã gầy đến mức này rồi, nàng biết từ lâu rồi đây không phải là dấu hiệu tốt. Nàng sợ hãi, nàng hoang mang, nàng cuồng loạn trút hết sự sợ hãi trong lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sau khi mình đi, dao dao của nàng phải làm sao?
Tiền Mộng Dao khẽ hỏi, "Mụ, ngài có muốn ăn chút gì không?"
Diệp Hoa hướng Tiền Mộng Dao khoát tay, nhắm mắt lại.
Tiền Mộng Dao kéo chăn cho Diệp Hoa, đưa tay lau mặt, sau đó đứng dậy cầm hộp kem đi ra ngoài, dù là đồ thừa nàng cũng muốn ăn hết, lâu lắm rồi không được ăn mà.
Cố Yên mang cơm cho Tiền Mộng Dao, cũng không nán lại lâu, lập tức đi xuống lầu, ra bãi đỗ xe rồi chuẩn bị lái xe đi ăn cơm tại một quán ăn nhanh.
Khi vừa cắm chìa khóa mở cửa xe, đột nhiên nàng phát hiện cửa sau xe không đóng chặt. Nàng cũng không nghĩ nhiều, cho là Hà Tiểu Sanh xuống xe lúc nãy không đóng cửa kỹ. Thế nên nàng vội vàng đưa tay mở cửa, chuẩn bị đóng lại lần nữa.
Vừa kéo ra thì không xong rồi, giữa ghế trước và ghế sau xe thế mà lại có một người phụ nữ mặc áo cộc tay, quần dài ôm đầu ngồi núp. Cố Yên giật bắn cả mình, "Cô là ai, sao lại ngồi trong xe tôi?"
Người phụ nữ kia vội buông đầu xuống, nhìn về phía Cố Yên.
Vừa chạm mặt, Cố Yên kinh ngạc kêu lên, "Ngô Lệ Mẫn!"
Ngô Lệ Mẫn từ khoảng giữa ghế trước và ghế sau bò lên, chuyển sang ngồi ở ghế sau, cười lạnh nói, "Thật đúng là khéo a, đây là xe của cô sao?"
Sắc mặt Cố Yên trầm xuống, xem phản ứng vừa rồi của Ngô Lệ Mẫn, thì ra là cô ta không hề biết đây là xe của Cố Yên. Mà việc cô ta trốn ở trong xe, rõ ràng là không muốn để người khác phát hiện, Ngô Lệ Mẫn đang trốn người, vậy cô ta đang trốn ai?
Cố Yên nén sự nghi hoặc trong đáy mắt, chỉ nói, "Cô định đi đâu, tôi đưa cô đi?"
"Cô đưa tôi đi?"
"Không muốn đi thì thôi, vậy cô xuống xe đi."
Ngô Lệ Mẫn cười lạnh, "Tôi cho cô biết, cô có kiện tôi cũng vô ích, lái xe đi."
"Cô muốn đi đâu?"
"Bảo cô lái thì lái đi, sao nhiều lời thế? Tự nhiên tôi sẽ xuống thôi."
Cố Yên chỉ muốn cười, đã đến nước này rồi, mà cô ta còn kênh kiệu được, ai cho cô ta sức mạnh thế không biết?
Cố Yên đóng cửa xe phía sau, đi về phía ghế lái nổ máy, chậm rãi rời khỏi bệnh viện phụ sản.
Trên đường đi, Cố Yên ân cần hỏi Ngô Lệ Mẫn, "Thân thể cô thế nào?"
"Bớt giả mù sa mưa, không cần cô quan tâm, chưa chết được."
"Cô ăn cơm chưa? Để tôi mời."
"Đừng có giả vờ tốt bụng," Ngô Lệ Mẫn châm biếm, "Loại người như cô sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, cô còn chưa biết đi, cảnh sát đã tìm được chứng cứ mới nhất rồi, vụ án này sắp kết thúc rồi, cô cứ chờ mà bị tống vào ngục đi."
Tay cầm vô lăng của Cố Yên run lên, Ngô Lệ Mẫn thấy động tác của Cố Yên, cười ha hả, "Cô sợ rồi."
Cố Yên không nói gì, tay nàng run lên, là bởi vì nàng cảm thấy người như Ngô Lệ Mẫn này thật buồn cười.
Cố Yên chạy không nhanh, theo kính chiếu hậu có thể thấy, Ngô Lệ Mẫn đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy lưu luyến. Cố Yên xem trong lòng liền như có điều suy nghĩ.
Sắp đến ga tàu, Ngô Lệ Mẫn bỗng nhiên nói, "Dừng xe."
Cố Yên không hề chần chờ, đạp ga, tốc độ còn nhanh hơn.
"Dừng xe, cô không nghe thấy sao?"
Cố Yên vừa lái xe vừa thản nhiên nói, "Cô bảo tôi lái thì tôi lái, cô bảo tôi dừng thì tôi dừng à, sao tôi phải nghe lời cô thế?"
"Cô mau dừng xe, không dừng tôi nhảy xe xuống đấy!"
"Nhảy đi," Cố Yên chẳng thèm để ý trả lời, "Vừa rồi cô đang tránh người của bộ phận kiểm sát đúng không, thế nào, vụ án của Hoàng Đăng Khoa cũng sắp điều tra xong rồi sao?"
Ngô Lệ Mẫn trợn mắt nhìn, từ ghế sau lao lên, túm lấy cổ Cố Yên, "Cô biết, cô thế mà cũng biết, dù sao cũng là đi tù, ta liền trước tiên tiễn cô xuống địa ngục!"
Cố Yên đạp phanh một cái, phanh gấp, trở tay một cái tát liền giáng xuống bên tai Ngô Lệ Mẫn.
"A!"
Ngô Lệ Mẫn kêu một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống ở ghế sau, "Cố Diễm Diễm, cô chết không yên lành!"
Ta chết không yên lành ư? Cố Yên đẩy cửa xe bước xuống, kéo cửa sau xe ra, tóm Ngô Lệ Mẫn lôi ra ngoài. Ngô Lệ Mẫn giãy giụa không chịu xuống. Xe của nàng dừng ngay giữa đường, người đi đường xung quanh nghe được tiếng động ồn ào cũng nhao nhao vây tới xem náo nhiệt.
Cố Yên sớm đã nghĩ làm cách nào để bắt Ngô Lệ Mẫn trút cơn giận, thấy không kéo được nàng ta xuống, liền trực tiếp leo lên ghế sau, ngồi trên người Ngô Lệ Mẫn vung tay tát tới tấp vào người nàng ta.
"Cố Diễm Diễm, cô chết không yên lành!"
"A Cố Diễm Diễm, ta muốn nguyền rủa cô, cho dù cô đánh chết ta, ta cũng sẽ nguyền rủa cô, ta nguyền rủa cô!" Cứu mạng!"
Người đi đường bên ngoài xì xào bàn tán, rốt cuộc có người không nhịn được bước lên trước, hướng vào trong xe gọi, "Này, giữa ban ngày ban mặt mà đánh người như vậy, quá đáng rồi đấy! Dừng tay đi!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận