Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 116: Ngụy Thư Nhiên như vậy bằng hữu (length: 7521)

Cố Yên vừa đi qua, hành lang bên trong lại ồn ào, đám người liền xôn xao nghị luận.
"Kia là chị của bác sĩ Cố sao?"
"Đúng đó, nàng sao lại thay đổi nhiều vậy?"
"Đúng đó, đúng đó, sao lại gầy như thế nhỉ."
"Các ngươi xem quần áo trên người nàng kìa, áo khoác kiểu mới nhất của bách hóa cao ốc đó."
"Thật sao, có đắt không?"
"Chắc phải năm sáu mươi đồng một cái đó."
Cố Yên rất bình tĩnh, những lời nghị luận khó nghe, lời nghị luận hay, thật ra không có gì khác nhau, chỉ là người khác đơn thuần nhìn nhận ngươi thế nào mà thôi, nghe một chút cho qua.
Hoàng Thu Oánh đang cầm kim cùng cái kẹp gì đó khâu quả táo.
Cố Yên vừa thấy liền buồn bực nói, "Tiểu Hoàng, ngươi đã cấp bậc này rồi, còn phải luyện khâu lại sao?"
Hoàng Thu Oánh có chút bất ngờ Cố Yên biết mình đang làm gì, nàng giải thích, "Ta đang cân nhắc việc sinh mổ thì rạch ngang hay là rạch dọc thì tốt hơn," nàng thấy hai người tóc hơi ẩm ướt, vội vàng đứng dậy lấy khăn mặt cho hai người, "Trời còn mưa sao các ngươi lại đến đây?"
"Mua cho ngươi cùng chị Vương mỗi người một chiếc áo lông, ngươi thử xem." Cố Yên nói cầm lấy chiếc áo lông duy nhất không giống ra, "Cái này là mua cho Bạch Tình, phòng của Giang Hà thiếu đèn đó, ta mang tới cho hắn."
"À, ngươi đúng là nhà giàu, hôm nay ngươi đi bán buôn à?"
Cố Yên ha ha cười, bây giờ nàng tính là gì nhà giàu chứ, nhưng mà, trên đời này dù mối quan hệ tốt đến đâu cũng cần phải dụng tâm giữ gìn, nỗ lực một phía, một lúc một hồi thì ai cũng không so đo, ngày dài tháng rộng, nỗ lực mà không nhận được hồi đáp, thì đoạn quan hệ này cũng sẽ nhạt, tình yêu, tình bạn đều vậy.
Cũng không phải nói tình yêu hoặc tình bạn lẫn vào tiền bạc là không thuần túy, sống qua ngày chẳng lẽ chỉ cần ăn no mặc ấm là có thể có cuộc sống tốt, đừng có tích cực như vậy, cũng đừng tranh cãi, đây là thực tế!
Cố Yên cười nói, "Ý hay đó, lần sau ta không đến bách hóa cao ốc nữa, ta đi chợ buôn."
Cố Yên nói vừa định đi ra.
"Ấy ấy ấy," Hoàng Thu Oánh gọi nàng lại, "Ngươi chờ một chút."
"Sao vậy?"
Hoàng Thu Oánh nhỏ giọng nói, "Quý Bạch Tình ở đây, ngươi nhất định phải qua đó sao?"
"A!" Quý Bạch Tình ở đây, Cố Yên vỗ vỗ ngực, may mà Hoàng Thu Oánh nói cho nàng, nếu không cứ tùy tiện đi qua chẳng phải là quấy rầy đôi tình nhân trẻ sao?
Nàng không nên làm bóng đèn!
Cố Yên đưa áo lông của Quý Bạch Tình cho Hoàng Thu Oánh nhờ nàng đưa cho Quý Bạch Tình.
Cố Yên, Hoàng Thu Oánh còn có Vương Á Cầm, ba người bọn họ đều có quần áo giống nhau, bên trên màu đỏ thắm, phía dưới là xanh đen ghép lại, một bên có một chiếc túi miệng rộng, mặc vào đại khái đến ngang mông, có chút bó ở cổ tay và ống tay áo, mặc vào vừa nhẹ nhàng lại giữ ấm, khuyết điểm duy nhất là không có mũ, nếu có thêm mũ thì hoàn hảo.
Cố Yên còn lo các nàng chọn số đo không vừa, không ngờ số đo của hai người đều rất hợp, chỉ là cùng một loại quần áo, mặc trên người mỗi người lại mang một vẻ khác nhau.
Vương Á Cầm khí chất dịu dàng, quần áo mặc trên người nàng có cảm giác ấm áp.
Hoàng Thu Oánh hơi có vẻ lạnh lùng, nàng mặc bộ đồ này vào trông như lãnh đạo đi thị sát vậy.
"Đẹp quá, đẹp quá."
"Ấm thật." Vương Á Cầm nói, "Mới chút thôi mà đã thấy hơi nóng rồi." Nói rồi liền muốn cởi ra.
"Đừng cởi vội, đi thử khăn quàng cổ xem sao." Cố Yên nói đưa khăn quàng cổ đến.
Hoàng Thu Oánh thích đồ màu lạnh, Cố Yên chọn cho nàng chiếc màu xanh đen, màu sắc vừa hợp với màu phía dưới của áo lông, Vương Á Cầm là màu trắng gạo, màu trắng gạo dễ phối đồ, phối với đồ nào cũng được.
Hoàng Thu Oánh và Vương Á Cầm đều rất vui, vì Cố Yên chọn màu đúng màu mà các nàng thích.
Tặng quà, phải theo sở thích của đối phương mà chọn, nếu tặng đồ mình thích, thì món quà này còn có ý nghĩa gì?
Cố Yên cùng Vương Á Cầm đợi ở chỗ Hoàng Thu Oánh không lâu thì về, Cố Yên cũng mệt mỏi, về nhà khóa cửa cẩn thận, đun chút nước nóng rót vào túi chườm rồi bỏ vào trong chăn, ấm áp ngủ một giấc.
Ngày hôm sau Hoàng Thu Oánh đi làm mang theo áo lông, kiểm tra xong phòng, nàng liền đưa áo lông cho Quý Bạch Tình.
"Cố Diễm Diễm chọn cho cô đó, vốn định tự mang qua, dạo này cô ấy bận không xuể, nên nhờ tôi mang đến, cô thử xem có vừa không, nếu không vừa thì có thể đến bách hóa cao ốc đổi, trong túi có phiếu."
Quý Bạch Tình rất ngạc nhiên, "Diễm Diễm tỷ mua cho tôi?"
"Đúng đó," Hoàng Thu Oánh cười nói, "Hôm qua một lần mua mấy bộ, tôi cũng có. À, còn có khăn quàng cổ nữa, nếu màu không thích thì cũng đổi được, khăn quàng không quá dày, mấy ngày trời lạnh này là đeo được rồi."
Hoàng Thu Oánh cũng là mang theo khăn quàng cổ hôm qua Cố Yên đưa, nhẹ nhàng vừa ấm áp, choàng lên thoải mái cực kỳ.
Quý Bạch Tình ngoài ngạc nhiên thì có chút tiếc nuối, "Cám ơn Hoàng chủ nhiệm đã giúp tôi mang qua."
"Khách sáo gì chứ."
Hoàng Thu Oánh đi rồi, Quý Bạch Tình thấy văn phòng không có ai liền mở túi ra xem, áo lông là kiểu dài bên trong màu xanh đen ở bách hóa cao ốc, trước kia nàng cũng từng nhìn thấy và đang định có nên mua không, khăn quàng cổ thì là màu hồng nhạt, rất non, cực kỳ đẹp mắt.
Một bộ đồ như thế này cũng không rẻ.
Quý Bạch Tình rất vui, nhưng mà cầm đồ của Cố Yên, nàng lại thấy áy náy. Vì thế buổi trưa đi ăn cơm, nàng có chút đứng ngồi không yên, suy nghĩ nên tặng Cố Yên cái gì đáp lễ.
Ngụy Thư Nhiên thấy mình nói chuyện mà Quý Bạch Tình không để ý lắm, liền hỏi, "Bạch Tình, sao vậy?"
Quý Bạch Tình nhìn cô ta, muốn nói chuyện Cố Yên tặng quà cho mình, nhưng nhìn thấy mắt Ngụy Thư Nhiên ánh lên vẻ gian xảo, nàng đột nhiên mất hết cả hứng kể lể, nghĩ thầm nói với Ngụy Thư Nhiên chi bằng đi hỏi bạn thân còn hơn.
Vì thế Quý Bạch Tình nói, "Bệnh viện muốn chọn vài người đi ra ngoài học tập đó, cô nghe ngóng được tin gì chưa?"
"Cô muốn đi sao." Ngụy Thư Nhiên hỏi.
"Ai mà không muốn đi."
Trong vẻ mặt của Ngụy Thư Nhiên có chút lo lắng, khóe mắt lại mang nụ cười, "Bạch Tình, hình như tôi nghe không có cô đó, cô đừng buồn nha, lần này không có, có lẽ lần sau sẽ có mà."
"Thật không có tôi à." Quý Bạch Tình thuận miệng đáp một câu.
Nhưng biểu hiện của nàng rơi vào mắt Ngụy Thư Nhiên, Ngụy Thư Nhiên cảm thấy Quý Bạch Tình để ý chuyện này.
Quý Bạch Tình sớm đã biết danh sách đi học đã được quyết định, chỉ là không có chuyện gì tìm chuyện nói, không có nàng, nhưng lại có Cố Giang Hà. Thật ra nàng cũng không quá để ý việc có thể đi học hay không, nếu muốn đi thì chỉ cần nói với lãnh đạo bệnh viện một tiếng là được thôi.
"Ê, hôm nay khăn quàng cổ của cô đẹp quá ha, cô đi mua khi nào thế, sao không nói với tôi tiếng nào?"
Hôm nay trời vẫn mưa nhỏ, lại có gió, rất lạnh, cho nên lúc đi ăn cơm, Quý Bạch Tình liền đeo khăn quàng cổ vào, đúng là giống như lời chủ nhiệm Hoàng nói, khăn quàng lông cừu mềm mại vừa ấm áp, choàng lên còn thoải mái.
Quý Bạch Tình khẽ mỉm cười, "Chị Diễm Diễm tặng, hôm nay chủ nhiệm Hoàng mang cho tôi đó, hôm nay vừa hay dùng được luôn, đẹp phải không, hay là cô cũng ra bách hóa cao ốc mua một chiếc đi, thoải mái lắm."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận