Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 504: Làm không được liền không làm (length: 8096)

Cố Yên này thì một bên cũng không cần chuẩn bị gì đồ tết, Liễu a di đều giúp Giang nãi nãi chuẩn bị, hơn nữa năm nay Thẩm Du Thành đại bá cùng đại bá nương sẽ trở về ở với Giang nãi nãi ăn tết, đến lúc đó việc nhà trong tất cả mọi chuyện đều do họ lo liệu, bọn họ cũng phải đến hai mươi bảy, hai mươi tám tháng Chạp mới về.
Lễ tết biếu Cố gia, Cố Yên đã sớm đưa không ít rồi, đương nhiên, bình thường cũng không ít quà cáp.
Cố Linh Linh vì sức khỏe của Cố Giang Hải, năm nay vốn định không về ăn tết, nhưng Cố phụ không đồng ý, nói con gái đi lấy chồng không thể không về nhà mẹ đẻ ăn tết, không thể để nhà Lâm có ý kiến.
Lâm Phúc Sinh nói là hiện tại việc nhà không nhiều như trước nữa, cuối cùng thương lượng kết quả là Lâm Nhã theo Lâm Phúc Sinh trở về ăn tết, Cố Linh Linh ở lại, không thì nhà Cố sợ là năm mới cũng không vui vẻ.
Vì chuyện nhà Cố rối rắm, Cố Linh Linh cũng không phát hiện Lâm Nhã vẫn luôn đi học, giờ Lâm Nhã lại đi, Cố Linh Linh càng không phát hiện được.
Bất quá khi Lâm Phúc Sinh đi, Cố Yên bảo Cố Giang Hà đưa cho nhà ông hai bộ chăn ga gối bốn món, hai hộp trà ngon, nàng không quan tâm Cố Linh Linh có nhận hay không, dù sao nàng Cố Yên nên làm đều đã làm.
Việc cần làm đều làm, lễ cần đưa đều đưa xong, họp cần mở cũng đã mở xong, tiền lương, tiền thưởng, phúc lợi cuối năm của nhân viên cần phát đều đã phát. Từng việc từng việc xong xuôi thì cũng đã gần hai mươi tháng Chạp.
Cố Yên lại giúp Cố Giang Hà chuẩn bị lễ Tết đến nhà Quý Bạch Tình, mới chính thức dừng lại nghỉ ngơi.
Ban đầu, Cố Yên dự định cuối năm nay, ít nhất các lãnh đạo cấp trung cũng phải ăn với nhau một bữa cơm, cuối cùng cũng không thành.
Thật sự không làm được thì thôi.
Lần nghỉ ngơi này của Cố Yên, mới tính là nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Không có công việc, không cần làm việc nhà, không có chuyện này chuyện kia lặt vặt, cũng không cần nghe chuyện nọ chuyện kia phiền phức, không cần dậy sớm để rửa mặt, cũng không cần phải chỉnh tề vì có thể hôm nay có khách hàng đến gặp, tùy ý xõa tóc, trùm áo bông dày của Thẩm Du Thành vào là có thể qua ngày, đặc biệt thoải mái.
Khi thời tiết đẹp nàng liền ra sân phơi nắng, đi dạo, cũng học một chút "tiểu tư" pha trà bằng vòng ủ trà, nấu một bình trà, nướng mấy quả quýt, mặc áo dày, có ánh nắng ấm áp, không còn gì thoải mái hơn.
Đáng tiếc nàng cũng chỉ là làm màu chút thôi, không dám uống nhiều, mỗi lần nhấp một ngụm nhỏ trà, thai máy lại thường xuyên khác thường.
Khi thời tiết không tốt nàng liền trốn trong phòng khách, ngồi bên lò sưởi xem ti vi, buổi tối không có gì làm thì ném củ khoai lang hay một nắm đậu phộng vào tro bếp nóng, nghe hương thơm tỏa ra, dù bên ngoài gió tuyết lớn thế nào cũng không ngăn được sự ấm áp, bình yên này.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, không có nhiều chuyện phải làm, nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần thoải mái, bệnh phù của Cố Yên cũng đỡ nhiều, cảm thấy tay chân không còn yếu ớt như trước, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Du Thành dạo gần đây thì tập trung đặt tên cho con.
Năm ngoái hắn còn là trai độc thân, chủ động xin trực ban, năm nay hắn đã có thể hưởng cuộc sống ấm áp bên vợ con, hắn cũng biết hưởng thụ cuộc sống chứ. Cho nên khi khoa có ca phẫu thuật không làm được, bệnh nhân không xem được mới gọi đến hắn, còn thời gian khác thì hầu như đều ở bên cạnh Cố Yên.
Cố Yên thấy Thẩm Du Thành lật sách tìm tên, liền trêu chọc: "Sinh con trai thì gọi Thẩm Lãng, sinh con gái thì gọi Thẩm Phi Phi."
Thẩm Lãng, Bạch Phi Phi là nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Cổ Long « Võ Lâm Ngoại Sử ».
Dạo này phim truyền hình đang chiếu rất hot, Cố Yên không ít xem.
Thẩm Lãng là thiên hạ đệ nhất danh hiệp, tung hoành giang hồ mười năm, tự tại tiêu sái, tiêu dao ở giữa đất trời.
Dù Chu Thất Thất mới là người Thẩm Lãng yêu nhất, nữ chính trong truyện, là "Hoạt tài thần" ngọc trong tay, dung nhan xinh đẹp, được sủng ái hết mực, nhưng Cố Yên thật lòng yêu thích nhân vật Bạch Phi Phi này.
Bạch Phi Phi bề ngoài tuyệt sắc thanh tú, da trắng như lông chim bồ câu, tâm địa ác độc lạnh lùng, bụng dạ sâu kín, thông minh biến báo.
Nếu sinh con trai, tính tình giống Thẩm Lãng thì quá tốt, người ta mà, có được cuộc sống tiêu sái như vậy thì khó kiếm, nhưng nếu sinh con gái, nàng tình nguyện con mình giống Bạch Phi Phi, thế đạo này, người hiền bị bắt nạt mà, ác một chút mới dễ sống hơn!
Mặt Thẩm Du Thành tối sầm, vắt óc suy nghĩ một hồi rồi quyết định nếu là con trai sẽ gọi Thẩm Đại Ngu, ý là đại trí nhược ngu, sinh con gái thì gọi Thẩm Minh Châu, minh châu, minh châu, ý gì thì khỏi nói cũng biết.
Thẩm Đại Ngu? Thẩm Minh Châu?
Cố Yên thấy không hay, đều phủ định.
Giang nãi nãi thì nói, năm sau là năm Thìn, rồng gặp nước mới hưng, cho nên dù là con trai hay con gái, trong tên tốt nhất đều có chữ liên quan đến nước.
Cố Yên nghe xong thì cười, trong tên có nước, thế thì Thẩm Lãng không phải hợp sao?
Bất quá Cố Yên cũng chỉ nói đùa thôi, không thể thật sự gọi con là Thẩm Lãng, hai vợ chồng họ thấy lời lão thái thái nói rất có lý, cuối cùng quyết định nếu sinh con trai thì gọi Thẩm Uyên, con gái thì gọi Thẩm Tuyền.
Nói chung ai làm cha mẹ cũng thế, dù là đặt tên, cũng muốn tìm cái tên tốt nhất trên đời, mới xứng với cục cưng tâm can của mình.
Ngày tháng trôi qua yên bình, tinh thần thư thái, trạng thái của Cố Yên thoải mái hơn nhiều, bệnh phù cũng đỡ hơn một chút, muốn hết hẳn chắc phải chờ đến khi sinh xong thôi.
Hai mươi tám tháng Chạp, đại bá phụ, đại bá mẫu Thẩm Du Thành mang cả Thẩm Du Minh trở về, hôm đó, Thẩm Du Thành đi trực ban, Cố Yên một mình đi bộ đến nhà họ.
Đường lớn ngõ nhỏ cửa hàng gần như đã đóng cửa hết, nhưng nhiều nhà đều đã dán câu đối đỏ, đi một đoạn, Cố Yên lại lẩm nhẩm một đoạn, lúc nhỏ cùng cha mẹ dẫn theo em trai, em gái đi chúc tết, mỗi lần đến nhà ai đều sẽ ngước lên đọc câu đối trước cửa nhà người ta.
Cho nên, người ta mà, vẫn là không thể rảnh rỗi, lúc bận rộn thì Cố Yên không hề nhớ đến cha mẹ, em trai em gái, chỉ có những lúc không có việc gì thế này, lòng nàng mới dâng trào nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Mấy ngày nay, nàng thường hay nghĩ, nếu năm đó phụ thân không mất sớm, nàng cũng như những cô gái bình thường khác, đến tuổi là kết hôn sinh con, vậy thì khung cảnh sẽ như thế nào?
Nói chung, con người đến thế gian đều là để tu hành.
Ví dụ như Thẩm Du Thành, bây giờ nhìn sự nghiệp có thành, gia đình hạnh phúc, nhưng có thể tuổi thơ thiếu thốn tình thương của mẹ, là thứ mà cả đời hắn cũng không bao giờ có lại được.
Ví dụ như Cố Khải Trung, vất vả nuôi con thành người, con gái lớn gả tốt, con gái út có tiền đồ, con trai cả có tài, con trai út là sinh viên đại học, ông đáng lẽ ra rất tự hào, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện cái bà Mạnh Đông Đông, phá nhà Cố Giang Hải tan cửa nát nhà, khiến cho người ta không ra người.
Ví dụ như Giang nãi nãi, khi còn trẻ gia cảnh giàu có, vợ chồng ân ái, tâm đầu ý hợp, con cái đều giỏi giang, vậy mà hết lần này đến lần khác gặp vận động, người thân yêu lần lượt qua đời, chỉ còn bà phải chứng kiến các cháu trưởng thành.
Sinh lão bệnh tử, yêu xa cách, oán hận gặp nhau, cầu không được, thế nào cũng phải có một loại khó khăn, bắt con người ta nếm trải mới thôi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận