Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 238: Lại tìm cái tiểu lão bà (length: 7871)

Bọn họ điều động trung tâm không biết như thế nào lại làm kinh động đến tổ chức chính quyền, mấy ngày trước có người đến nói lãnh đạo muốn tới xem xét chỉ đạo công tác, bảo bọn họ đặc biệt sắp xếp một chút, ý là muốn thấy một cảnh "oanh động" về nhân viên công nhân vào làm.
Thật tình mà nói, lúc đó Cố Yên nghe thấy đã rất phản cảm, cái gì mà gọi là cảnh "oanh động" chứ, nhưng mà tổ chức chính quyền lại không thể đắc tội, Cố Yên chỉ có thể uyển chuyển nói rằng nếu muốn "oanh động" nhất định phải đến sớm, không thể làm chậm trễ công nhân bắt đầu công việc.
Đối phương lúc đó thực không vui, ý là sao một chút cũng không biết tùy cơ ứng biến, không thể đặc biệt sắp xếp chút gì sao.
Cố Yên trong lòng bực tức nhưng cũng chỉ có thể nén xuống, nàng đã bàn bạc với Tiểu Tề rồi, bọn họ muốn mấy giờ đến thì đến, quyết không vì kiểu cách bệnh tật này mà nhượng bộ!
"Có muốn mời khách ăn cơm không?"
"Không biết mấy giờ tới, ta ngày mai phải đi sớm một chút qua xem sao, chuẩn bị trước đi." Cố Yên cũng không quá chắc chắn, nói thật loại tiếp đãi này nàng một chút cũng không muốn, không có một chút lợi ích thực chất nào, còn phải ăn ngon uống ngon hầu hạ.
Vương Á Cầm chờ Cố Yên xong việc rồi cùng nhau khóa cửa trở về.
Nói thật, ngày đầu tiên doanh thu của tiệm ăn nhanh tuy chỉ có một trăm hai mươi tệ, Cố Yên vẫn cứ rất vui, bởi vì đây là cửa hàng hoàn toàn thuộc về nàng, nàng thích mở thì mở, thích đóng thì đóng, không cần nhìn mặt ai, cũng không cần để ý đến ý nghĩ của người khác, thoải mái biết bao!
Hai người cười nói chuyện khóa cửa tiệm sủi cảo đi ra, vừa bước ra đã thấy bác Đại Hải và thím Đại Hải đứng ở không xa ngoài cửa.
Vương Hữu Lễ từ lúc về với ông nội liền đi bệnh viện kiểm tra, nghe nói chỉ số của Cố Giang Hà tăng rất nhanh, cũng may anh ấy phát hiện kịp thời, tăng thêm liều thuốc điều trị một thời gian chắc cũng có thể từ từ hồi phục.
Đây là sau khi ăn Tết, lần đầu tiên Cố Yên thấy họ, họ đến lúc nào cô cũng không biết, dù sao cô cũng không có gặp Vương Hữu Lễ, cho dù có thấy cô cũng không hỏi về chuyện của bố mẹ.
"Diễm Diễm à," Vương Đại Hải mở miệng trước, cười nói, "Xong việc rồi hả."
Người ta đưa tay ra cười thì không đánh.
Cố Yên nhàn nhạt gọi một tiếng "Bác Đại Hải", rồi lập tức hỏi, "Bác tìm cháu có việc gì?"
"Hôm nay cửa hàng của cháu khai trương, theo phong tục bên bác, bác phải lì xì cho cháu một cái hồng bao," Vương Đại Hải nói rồi đưa cho Cố Yên một bao lì xì, ân cần nói, "Diễm Diễm, đừng chê ít."
Cố Yên không nhận, "Không cần đâu bác Đại Hải, chỗ cháu không tính toán như vậy."
"Cháu xem kìa, khi cửa hàng bên bác khai trương, cháu cũng có quà mà."
Vương Á Cầm ở một bên xị mặt nói, "Khi bên bác khai trương Diễm Diễm đã bỏ ra biết bao công sức, sao bác không tính?"
Năm trước nghe xong chuyện vợ chồng Vương Đại Hải làm loạn, Vương Á Cầm đã nghẹn một bụng khí không ra được, hôm nay họ còn làm bộ đến đưa hồng bao, vừa hay, cãi nhau ai mà sợ chứ?
"Chị Vương," Cố Yên gọi cô ấy một tiếng, lập tức nói với Vương Đại Hải, "Bác về đi bác Đại Hải, thật không cần đâu ạ."
"Diễm Diễm, con còn giận thím à," thím Đại Hải tươi cười nói, "Chuyện lần trước là do thím làm không đúng, con xem, giờ cửa hàng của con cũng đã mở, con người rộng lượng đừng chấp thím nữa. Con thấy sau này chúng ta đều ở cái thành phố này, mối quan hệ căng thẳng thế này cũng khó coi, thím xin lỗi con, con tha thứ cho thím đi, tránh để người khác chê cười."
Cố Yên nhìn về phía thím Đại Hải, thần sắc lạnh lùng, "Thím nói quá rồi, trời không còn sớm, mọi người về đi."
Quan hệ? Ha, giữa bọn họ có thể có quan hệ gì chứ!
Thì ra hận cô muốn chết, giờ lại mặt dày tìm cô, hừ, chồn chúc Tết gà không có ý tốt!
"Ây da, con xem con bé này...." thím Đại Hải vừa nói vừa định đến nắm tay Cố Yên, nhưng bị Cố Yên hất ra.
Thím Đại Hải ngượng ngùng nói, "Con bé này sao vẫn còn hận thím thế."
"Không có gì chúng ta đi trước đây." Cố Yên đi thẳng.
Thím Đại Hải muốn đuổi theo nhưng bị Vương Á Cầm ngăn lại, cô vốn dĩ không phải người nghiêm khắc thế này, nhưng lần này cô thực không khách khí nói với thím Đại Hải, "Thôi đi, đừng để Diễm Diễm đến cả với Vương Hữu Lễ cũng không qua lại."
Nói xong, cô đuổi theo Cố Yên rời đi.
Thím Đại Hải giận đến con ngươi muốn trừng cả ra ngoài, đợi hai người bọn họ đi xa, cô mới lầm bầm với Vương Đại Hải oán trách, "Tôi thấy mà chán, ông không phải bắt tôi đến, mặt nóng dán mông lạnh à! Giờ tôi xin lỗi rồi, nếu Vương Hữu Lễ mà còn nói những lời hỗn trướng đó tôi chết cho ông xem."
Lúc ở nhà ăn Tết, cô bất quá nói mấy câu không lọt tai về Cố Yên, đứa con trai ngoan của cô đã nói với cha nó, "Lấy vợ phải lấy người hiền, mẹ con mãi không hiểu chuyện, nhiều năm cũng không ít gây phiền phức cho gia đình, dù sao tuổi cha cũng chưa tính là quá già, nếu lại tìm được cô vợ trẻ nào có khả năng sinh con thì cũng được."
Từ trước đến nay đều là cha đi tìm vợ cho con trai, còn chưa có chuyện con trai đi tìm vợ cho cha!
Lúc đó cô chỉ nghĩ con trai chỉ lỡ lời thôi nên cũng không để bụng.
Lần này tiệm ăn nhanh của Cố Yên khai trương, cô bất quá oán trách vài câu, không ngờ Vương Hữu Lễ lại nói, nó bảo bản thân mình có khả năng chết sớm rất cao, thôi thì cũng chẳng cần tìm đối tượng, đỡ gây họa cho người ta, rồi khuyên cha tìm thêm một người, dù sao nhà bọn họ giờ cửa hàng cũng kiếm không ít tiền, cha dù tìm người có con cũng nuôi được. Như thế, nó chết đi cũng không sợ nhà bị tuyệt tự.
Lời của Vương Hữu Lễ làm thím Đại Hải trong lòng hoảng sợ, cô đã mãn kinh, nhưng lão già nhà cô thì vẫn khỏe mạnh, nếu lão thật sự tìm người trẻ rồi sinh con, còn có liên quan gì đến bà vợ cả này nữa chứ!
Cho nên thím Đại Hải rất sợ, cô không ngốc, có thể nhìn ra, kể từ khi bà chia rẽ chuyện "quán sủi cảo", đến tìm Cố Yên gây phiền phức, tính tình của Hữu Lễ đã thay đổi không ít, càng nghĩ, cô cảm thấy người có thể khuyên được Vương Hữu Lễ chỉ có Cố Yên, cho nên mới hạ mình đến đưa lì xì cho Cố Yên.
Còn về Vương Đại Hải, ông cũng muốn mượn việc khai trương tiệm ăn nhanh làm hòa với Cố Yên, trong thời gian về ăn tết này ông nghĩ ngợi, kiếm tiền đương nhiên là quan trọng, nhưng cốt lõi vẫn là quan hệ, con trai ông Hữu Lễ thì không có quan hệ gì, còn Cố Yên thì không giống, cô ấy quen biết nhiều người, bạn bè đều rất nghĩa khí, kết giao với cô, tuyệt đối chỉ có lợi không có hại!
Trên đường về, thím Đại Hải muốn học người thành phố tỏ vẻ tình cảm nắm tay Vương Đại Hải, nhưng không ngờ lại bị Vương Đại Hải hất ra.
"Lời Hữu Lễ nói có phải ông đã nghe lọt tai rồi không?" thím Đại Hải vừa đi vừa khóc lên, "Giờ ông có tiền rồi, quên mất lúc trước khi tôi gả cho ông rồi à, lúc đó cả nhà ông già trẻ đều đói meo mốc..."
"Bà im mồm đi, nhà chúng ta từ lúc tôi mở cửa làm ăn thì đã không thiếu ăn rồi." Vương Đại Hải tức giận nói, "Đừng có nói những thứ vô dụng này, mau về đi."
"Vương Đại Hải, ông không quan tâm đến tôi có phải không!" thím Đại Hải nắm lấy cánh tay Vương Đại Hải dừng lại, không khỏi kêu lên.
- Bảo bối ngủ ngon, ngày mai lại cập nhật tiếp nha, a a đát (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận