Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 666: Sợ hãi cùng nói thật (length: 4147)

Thẩm Du Minh ngồi ở vị trí cạnh tài xế, sau đó liếc nhìn phía sau, lại quay đầu nói, "Ta đến cả tiền sửa xe cũng không có sao? Cho khách sạn năm sao một phòng, mang lên một bàn hải sâm vi cá để ta bồi bổ là được."
Hắn vừa nói vừa hắt hơi một cái.
"Nhị ca, anh không bị cảm lạnh đấy chứ." Cố Yên hỏi.
"Có thể đấy, đau đầu." Thẩm Du Minh nói, tay xoa xoa trán, "Tối nay ta không về nhà đâu, tránh để bà nội lo, A Thành không sao chứ."
"Không sao, không để bụng đâu, về em bảo người đưa chút thuốc cho anh, anh uống rồi ngủ tiếp."
"Không để bụng là được," Thẩm Du Minh nói, "Nhưng chuyện này xử lý không khéo, muốn đánh gục nhà họ Diệp, chắc phải có tổ điều tra xuống, mà như vậy thì là vô cớ xuất binh."
Cố Yên nói, "Chuyện cụ thể thế nào em cũng chưa rõ, chiều nay Thẩm Du Thành chắc lại đi tìm Hạ Viễn Sơn rồi, không biết ra sao."
"Không được thì trực tiếp tìm người chặn bắt cho xong, cho mặt mũi mà không cần." Thẩm Du Minh nói rồi lấy khăn tắm trùm lên đầu, "Ta ngủ một giấc, đến thì gọi ta."
Cố Yên ngẩng cổ tay xem đồng hồ, giờ này đã hơn sáu giờ, trời cũng đã tối, chắc đến khách sạn thì cũng tối mịt.
Thẩm Du Minh nói tối không về nhà, sợ bà nội lo, Cố Yên cũng nghĩ vậy.
Tiểu Tề nghe Thẩm Du Minh và Cố Yên nói chuyện thì biết chắc là có việc, nhưng Thẩm Du Minh bảo ngủ nên cậu cũng không tiện hỏi, đến khi tới khách sạn, mở phòng cho Thẩm Du Minh, bảo anh đi tắm rửa trước rồi Tiểu Tề mới hỏi Cố Yên là chuyện gì.
Cố Yên ngắn gọn kể lại cho Tiểu Tề một chút, rồi nói, "Chuyện này cụ thể phải làm thế nào chúng ta còn phải bàn thêm, tuyệt đối không được để người ngoài biết."
"Hay là, em nói với ba em một tiếng nhé."
Cố Yên quả quyết cự tuyệt, "Không được, ba anh mới đi, mọi thứ chưa ổn định, chúng ta không nên gây thêm phiền phức cho ông ấy. Bây giờ càng ít người biết càng tốt, mà, phải cho A Thanh biết, không được thì phải nhờ A Thanh theo dõi."
Cố Yên vẫn luôn cảm thấy, chuyện có thể giải quyết công khai thì không nên làm gì mờ ám, nhưng trớ trêu thay người càng ngay thẳng thì người khác lại càng cho là dễ bắt nạt.
Cố Yên gọi điện về nhà, Thẩm Du Thành mới về tới, Cố Yên bảo anh tới phòng ăn khách sạn, nghe xong anh liền biết có chuyện nên qua ngay.
Tối đó Thẩm Du Thành tới gặp Thẩm Du Minh, mà chuyện vẫn dậm chân tại chỗ, Hạ Viễn Sơn không chịu gặp.
Thẩm Du Minh có chút khó chịu, vừa đau đầu, vừa nghẹt mũi, thêm cái xe không biết làm sao, tâm trạng rất không tốt, trực tiếp đập bàn bảo muốn dẫn người tới nhà Hạ Viễn Sơn cho xong, cho mặt mũi mà không cần.
Cố Yên lại bảo không ổn, đến nhà Hạ Viễn Sơn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vợ con của ông ta, bọn họ chỉ muốn tìm hiểu thôi, không cần thiết phải dọa cả nhà người ta, chi bằng mai sáng chặn ông ta trên đường đi làm thì hơn.
Hẹn thời gian xong, sắp xếp ổn thỏa người, Cố Yên và Thẩm Du Thành mới về nhà.
Cố Yên tuy chỉ bị dính chút mưa bụi, nhưng cũng thấy khó chịu, về uống thuốc cảm rồi lên giường ngủ luôn, không ngờ ngủ cũng ngon giấc, tỉnh dậy người thoải mái nhẹ nhõm.
Nàng rời giường, Thẩm Du Thành không có nhà, chắc là đi chặn Hạ Viễn Sơn rồi.
Thẩm Du Thành quả thực là sáng sớm đã đi chặn Hạ Viễn Sơn, nhị ca Thẩm Du Minh cũng đi cùng, ngoài mặt thì chỉ có hai người bọn họ, thực tế là A Thanh còn mang theo bốn người nữa đi cùng, thực ra đối phó một Hạ Viễn Sơn thì đâu cần thiết phải "Gióng trống khua chiêng" như vậy, nhưng nếu không thế này, sao hắn biết sợ?
Người ta, chỉ có khi sợ hãi mới chịu nói thật.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận