Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 293: Mười vạn! (length: 7845)

Cố Yên rất mất mát, Trâu Sĩ Hồng lại vô cùng cao hứng, hắn cao hứng vì có thể khiến Cố Yên thỏa hiệp trong quyết sách, Trâu Sĩ Hồng cảm thấy Cố Yên thỏa hiệp trong chuyện này là đúng, hắn vẫn cho rằng xí nghiệp mới là quan trọng nhất, một xí nghiệp tốt tuyệt đối có thể kéo theo sự phát triển của một địa phương.
Trâu Sĩ Hồng đã quên, Cố Yên không hề phủ định lý thuyết xí nghiệp kéo theo sự phát triển của địa phương, nàng chỉ là càng có xu hướng tin rằng những mảnh đất ở vị trí tốt sẽ có sức cạnh tranh hơn.
Lúc Tiểu Tề đi vào, Trâu Sĩ Hồng đang cùng Hà Tiểu Xuyên bàn về việc tìm kỹ sư công trình, công ty kiến trúc do Trâu Sĩ Hồng và Hà Tiểu Xuyên chủ trì.
Tiểu Tề thấy hai người họ đang nói chuyện nên không tiện làm phiền, lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Hà Tiểu Sanh thấy Tiểu Tề có vẻ ủ rũ đi ra, bèn hỏi, "Rốt cuộc ngươi sao thế?"
Tiểu Tề thở dài một hơi, ngồi xuống bậc thềm, nói, "Trâu tổng không hỗ trợ mua đất, mập mạp không vui."
"Không mua được mảnh đất của xưởng tương cũ thì mua chỗ khác đi, lại tìm thôi."
"Sao ngươi không hiểu gì hết vậy," Tiểu Tề bất đắc dĩ nói, "Trâu tổng không phải không hỗ trợ mập mạp mua mảnh xưởng tương kia, mà là ông ấy không hề hỗ trợ mập mạp mua đất."
"Trâu tổng không đồng ý thì béo tỷ tự mình mua thôi."
Tiểu Tề tức đến không muốn nói chuyện, Hà Tiểu Sanh thật sự là không hiểu chuyện đời, đứng nói chuyện không biết đau lưng, tự mình mua, sao hắn có thể nghĩ đến điều đó chứ?
Hà Tiểu Sanh vẫn không hiểu Tiểu Tề giận gì, cứ tiếp tục hỏi Tiểu Tề sao không nói gì.
Cố Yên dù tan làm rồi rời đi khá sớm, nhưng đến thành phố trời đã tối, nàng không về thẳng chỗ ở mà lại đi xe đến chỗ xưởng tương cũ kia, đi dạo hai vòng quanh xưởng tương rồi mới lưu luyến rời đi tiệm ăn nhanh.
Nói trắng ra, nàng chỉ là không cam tâm, dù hiện tại nàng cũng không tính là thiếu tiền!
Cố Yên đến tiệm ăn nhanh đúng vào lúc bận rộn, Cố Yên để Vương Á Cầm và tiểu Tôn đi trước, nàng thay hai người họ làm thu ngân hơn một tiếng, không gì khác, chỉ là muốn làm tê liệt bản thân.
Vương Á Cầm vừa thấy trạng thái của Cố Yên là biết nàng có chuyện gì không vui, "Ngươi sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì," Cố Yên không muốn nói với Vương Á Cầm, "Ta chỉ là thấy nhàn, thiếu việc làm, mọi người cứ đi là được, để ta làm chút việc mệt một chút là được."
Công việc ngập đầu thì sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Vương Á Cầm coi như hiểu Cố Yên, nàng biết Cố Yên sẽ vượt qua, nên không hỏi thêm nữa, gọi tiểu Tôn đi về.
Lúc không bận rộn Chúc Ba chạy tới xem nàng nói, "Tỷ tỷ, sao tỷ không vui vậy?"
Cố Yên nhìn Chúc Ba ngây thơ, lấy ra hai đồng tiền đưa cho Chúc Ba, hơi nhếch mép cười nhẹ, "Tỷ muốn ăn kẹo, con qua quầy quà vặt bên cạnh mua cho tỷ hai đồng tiền kẹo, hai chúng ta mỗi người một nửa."
Chúc Ba nhận tiền vui vẻ chạy đi, rất nhanh lại vui vẻ chạy về, tay ôm một nắm lớn kẹo thỏ trắng, "Tỷ tỷ, cho tỷ, con không vui thì cũng thích ăn kẹo á."
Cố Yên vừa muốn cười vừa muốn khóc, cái cảm giác muốn mà không được thật khó chịu!
"Con chia một nửa cho tỷ đi."
Chúc Ba cầm kẹo đếm, lại nghiêm túc tách ra cái này của con, cái kia của tỷ, cười hết sức vui vẻ.
Cố Yên nhìn Chúc Ba, thầm nghĩ, cứ mãi không trưởng thành cũng đâu có gì không tốt, chỉ cần có kẹo là vui vẻ, tốt quá nhỉ.
Khách đến ăn ở tiệm ăn nhanh dần dần đều về, Chúc sư phụ đưa Chúc Ba đi, các nhân viên phục vụ dọn dẹp vệ sinh xong, sau khi thu dọn xong bếp cũng đi, trong ngoài chỉ còn lại một mình Cố Yên, nàng đóng hết các cửa sổ, chỉ để một ngọn đèn, rót cốc nước, rồi ngồi xuống ghế.
Không mua được thì Cố Yên cũng chẳng trách ai, trách thì trách mình không có tiền, cũng không có gặp được miếng đất xưởng tương kia vào thời điểm thích hợp.
Làm việc phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thời điểm không thuận, không được người giúp, thì nàng còn có thể làm gì được?
Cố Yên không ngừng tự trấn an, muốn dùng tinh thần lạc quan chiến thắng để giải thoát chính mình, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Nàng đang ở trong một loại trầm mặc tột độ, loại trầm mặc này giống như bóng tối thủy triều nhấn chìm người ta, mũi miệng đầy nước, ngũ quan đều đóng lại, không muốn liên hệ với thế giới bên ngoài.
Nàng chỉ gục mặt lên hai tay khoanh trên bàn, mặc cánh tay tê rần, mặc thời gian từng chút trôi qua.
Cộc cộc cộc. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
"Ai vậy?" Cố Yên cất tiếng hỏi, vừa lên tiếng mới phát hiện giọng mình có chút khàn khàn, nước trong ly nàng cũng chưa uống, không biết đã qua bao lâu rồi.
"Là ta."
Giọng Thẩm Du Thành.
Cố Yên đứng dậy mở cửa, lặng lẽ nói, "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Du Thành còn chưa thấy được vẻ mặt của Cố Yên, nghe giọng nàng đã biết có điều không ổn, vẻ mặt tuấn tú hơi lạnh lại, "Em làm sao vậy?"
Hôm nay anh tan làm về, bà nội đã kể cho anh nghe về chuyện bà nói chuyện kết hôn với Cố Yên, bà còn đi chỗ anh chị Cố Yên nữa, anh vốn rất vui, vẫn luôn ở nhà bà chờ Cố Yên về, kết quả đợi cả tiếng rồi lại cả tiếng nữa mà nàng vẫn chưa về.
Anh đã gọi cho trung tâm điều động và căn cứ, trung tâm điều động nói Cố Yên hôm nay không đến, căn cứ thì nói không chiều tối Cố Yên đã đi, anh qua chỗ Vương Á Cầm hỏi mới biết được chiều Cố Yên đã đi tiệm ăn nhanh từ sớm rồi.
Hỏi rõ xong, anh liền vội qua đây, nhưng vừa mở cửa, cảm giác uể oải của nàng ập vào mặt khiến một lòng nhiệt huyết của anh phút chốc lạnh tanh.
Anh không dám hỏi, nhưng lại không thể không hỏi.
"Không sao, anh đợi em chút, em đi về ngay đây." Cố Yên hơi nhếch mép, rồi đi đến bàn cầm ly nước lên, uống một hơi cạn sạch, bỏ vào bếp rồi rất nhanh quay lại, cầm túi xách, tắt đèn, khóa cửa, rồi đẩy xe cùng Thẩm Du Thành rời đi.
Vừa ra cửa, Cố Yên nói thẳng, "Em không vui, không liên quan gì đến anh, anh không cần để ý đến em, anh đừng hỏi, em cũng không muốn nói, em tự buồn hai ngày là được, anh cứ làm việc của mình, đừng để bị ảnh hưởng."
Trong bóng tối sắc mặt Thẩm Du Thành có chút khó coi, những lời này của Cố Yên, câu nào cũng gạt anh ra ngoài.
Thẩm Du Thành hít sâu một hơi, trầm giọng nói, "Em nói gì vậy, xảy ra chuyện gì, anh cùng em giải quyết."
Cố Yên nói thẳng, "Em muốn mua đất."
Thẩm Du Thành thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng là nàng không muốn kết hôn chứ, không phải là tốt rồi.
"Chỗ nào? Lớn bao nhiêu?"
"Cái chỗ xưởng tương cũ ấy biết không? Hai mươi mẫu!"
Thẩm Du Thành nhíu mày, chỗ xưởng tương cũ kia anh biết, cái nơi hoang phế đó cũng khá lớn.
"Bao nhiêu tiền?" Thẩm Du Thành trầm giọng hỏi.
Cố Yên nhàn nhạt phun ra một con số, "Mười vạn!"
Thẩm Du Thành hít sâu một hơi, mười vạn!
Nhưng mà hình như cũng không phải không làm được, Thẩm Du Thành trầm giọng nói, "Hai ta đăng ký kết hôn, anh giúp em nghĩ cách mua."
Cố Yên kinh hãi, "Anh có thể có mười vạn sao?"
- Bảo tử, hôm nay hai chương.
Ta giống Cố Yên, hôm nay buồn hết sức.
Hy vọng sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ ổn Ước mọi người thân thể khỏe mạnh, uống nhiều nước ấm nha.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận