Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 421: Tự chứng trong sạch (length: 7527)

Quách Gia Hưng bước đến, đưa một phong thư dày cộp, "Ngụy tổng khá bận, không có thời gian qua đây, cố ý ủy thác ta đem tiền bồi dưỡng cho cô."
"Anh không phải đến đón tôi sao?"
"Xin lỗi, Ngụy tổng không dặn dò."
"Nhưng có thể tôi đã lỡ mất con của anh ta rồi."
Quách Gia Hưng không hề rung động, "Đúng vậy, Ngụy tổng nói rất lấy làm tiếc về chuyện này, nhưng mà đứa bé không phải của hắn, nên hắn chỉ có thể đưa cô chút tiền bồi dưỡng."
Ngô Lệ Mẫn nghiến răng gầm khẽ, tỏ vẻ vô cùng phẫn hận, "Dựa vào cái gì mà hắn không nhận!"
Quách Gia Hưng giọng có chút trào phúng, "Có một việc có lẽ Ngô tiểu thư không biết, phu nhân sau khi bị bệnh lo lắng sau khi bà ấy qua đời Ngụy tổng sẽ cưới vợ sinh con, không tốt cho con cái của bà ấy, để phu nhân an lòng ra đi, Ngụy tổng đã đi thắt ống dẫn tinh rồi. Hơn nữa, tôi vừa đi xác nhận với bác sĩ, tổ chức phôi thai mà Ngô tiểu thư bỏ đã phù hợp với thai nhi được bốn mươi tám ngày, trong khi cô và Ngụy tổng quen nhau mới chỉ có ba mươi ngày."
Ngô Lệ Mẫn có lẽ đã bị lời của Quách Gia Hưng làm cho kinh sợ, thế mà không nói được gì.
Cố Yên và Hà Tiểu Sanh nhìn nhau, cả hai cùng đi về phía quầy y tá, khi đi ngang qua quầy, Cố Yên cố tình dừng lại một chút, hỏi y tá ai là người trả tiền viện phí cho Ngô Lệ Mẫn.
Y tá nói tiền viện phí hôm qua do đơn vị của Ngô Lệ Mẫn trả.
Cố Yên liền nói với y tá rằng, Ngô Lệ Mẫn đã bị đuổi việc, không biết liệu đơn vị có còn trả nữa hay không.
Y tá nghe xong mặt mày tái mét, vội vàng báo cáo lên trên, vừa chạy vừa nói "Chết rồi, hôm nay tiền viện còn thiếu nữa."
Cố Yên và Hà Tiểu Sanh chưa đi được bao xa, Quách Gia Hưng đã theo sau.
"Không ngờ Cố tổng và Ngô Lệ Mẫn quan hệ tốt như vậy." Trong giọng nói của Quách Gia Hưng có chút dò xét.
"Cũng không phải quan hệ tốt gì," Cố Yên thở dài, "Một hai lời nói không thể nói rõ được, có người không có chút lương tâm nào, cho nên lúc đó ta đã rất mập mờ nhắc nhở Ngụy tổng các anh, nhưng mà có vẻ Ngụy tổng các anh cũng không bị sắc đẹp mê hoặc."
"Vừa nãy Ngô Lệ Mẫn nói với tôi, là cô bảo cô ta tiếp cận Ngụy tổng của chúng tôi?"
Cố Yên cũng không còn cách nào, "Hôm qua vốn dĩ tôi đang ở huyện Phương Thành, lại bị gọi về đồn công an, ngọn ngành mọi chuyện tôi đều đã nói rõ ràng với cảnh sát, anh đến đồn công an lấy hồ sơ đưa cho Ngụy tổng của các anh xem đi, tôi không muốn giải thích."
Quách Gia Hưng không hiểu, "Cảnh sát tìm cô sao?"
"Đúng vậy, Ngô Lệ Mẫn vu khống tôi nói cô ta làm chuyện này là do người khác sai khiến, tôi có oan hay không hả!"
Quách Gia Hưng có vẻ suy tư.
Hà Tiểu Sanh ở bên cạnh nói, "Loại người như cô ta, bản thân không dễ chịu, người khác cũng không được quá tốt, chẳng phải Lư Tuyết Bình cũng bị bắt tại chỗ cô ta sao?"
Lúc nói chuyện họ đã ra khỏi phòng bệnh, đến đại sảnh, khi đi ngang qua hiệu thuốc, Cố Yên bỗng nghe thấy giọng một cô gái đang van xin, "Tôi chỉ thiếu có hai đồng thôi, cô cho tôi lấy thuốc trước, buổi chiều tôi sẽ đưa đến được không?"
Cố Yên bởi vì nghe thấy giọng cô gái này quen tai, nên dừng lại, nhìn về phía đó, Hà Tiểu Sanh phản ứng nhanh hơn Cố Yên, "A, Diễm Diễm tỷ, là cô ta."
"Ai?" Cố Yên vẫn chưa nhớ ra.
"Chị quên rồi sao, cái cô gái đến gây sự lúc chị kết hôn đó."
Tiền Mộng Dao? Hà Tiểu Sanh vừa nhắc, Cố Yên mới nhớ ra, nhìn kỹ lại, đúng là giống Tiền Mộng Dao như đúc.
Có thể Tiền Mộng Dao đang thiếu hai đồng đó thật.
Cố Yên nghĩ nghĩ, gọi Quách Gia Hưng lại, "Anh Quách giúp một chút," nàng vừa nói vừa lấy từ trong túi ra năm đồng đưa cho hắn rồi nói, "Phiền anh đưa cho cô gái kia, đừng nói là tôi đưa, anh lại hỏi cô ta mua thuốc cho ai, bị bệnh gì, chúng tôi đợi anh ở ngoài."
Chỉ là chuyện nhỏ, Quách Gia Hưng cũng không hỏi nhiều, nhận lấy tiền rồi đi về phía quầy thuốc, Cố Yên và Hà Tiểu Sanh không nán lại lâu liền đi ra ngoài.
"Tiểu Sanh, có phải là cô ta không?"
"Giọng nói y chang," Hà Tiểu Sanh nói, "Giọng của cô ta vừa the thé vừa nhỏ, tôi nhớ rõ lắm. Người có dáng dấp giống nhau thì rất bình thường, nếu mà cả giọng nói cũng giống y chang thì thật hiếm thấy."
Cố Yên gật đầu, nhưng Tiền Mộng Dao không thể nào đến nỗi thiếu hai đồng, hay là bản thân cô ta đã làm chuyện gì không dám cho người nhà biết?
Không bao lâu sau, Quách Gia Hưng trở về, chỉ là tin tức hắn mang đến khiến Cố Yên rất kinh ngạc. Hắn nói cô gái kia mua thuốc cho mẹ, mẹ cô ta bị ung thư tử cung.
Lẽ nào Diệp Hoa bị ung thư tử cung, đâu có nghe nói? Bất quá bọn họ cũng không qua lại, không nghe nói cũng là bình thường, nhưng Cố Yên vẫn để trong lòng, dù sao Diệp Hoa cũng là mẹ của Thẩm Du Thành, lát nữa vẫn nên hỏi thăm một chút.
Cảm ơn Quách Gia Hưng xong, Cố Yên và Hà Tiểu Sanh lên đường về.
"Diễm Diễm tỷ, chúng ta đi đồn công an sao?" Hà Tiểu Sanh hỏi.
Cố Yên quay đầu hỏi Hà Tiểu Sanh, "Đã ghi âm hết rồi chứ?"
Hà Tiểu Sanh lấy cái máy nghe nhạc đang nhét trong túi ra, bật nút ghi âm, trong đó rõ ràng phát ra tiếng Ngô Lệ Mẫn gào thét, "Cô ta dám kiện tôi, tôi muốn giết cô ta, nhất định phải giết cô ta..."
Không kể là đối thoại của Ngô Lệ Mẫn với Diệt Tuyệt sư thái, hay là đối thoại của Ngô Lệ Mẫn với Cố Yên, hoặc là đối thoại của Ngô Lệ Mẫn với Quách Gia Hưng, tất cả đều được ghi lại.
Đây mới là mục đích thực sự của Cố Yên!
Hôm nay cô đến đây, chính là để tự chứng minh sự trong sạch của mình.
"Đến nhà tôi sao chép lại một chút, rồi đưa bản gốc cho đồn công an." Cố Yên không bao giờ để bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử!
Hà Tiểu Sanh thì càng thêm bội phục Cố Yên, "Được!"
Cố Yên đến đồn công an giao băng ghi âm, việc giao nộp rất thuận lợi, đúng lúc cảnh sát phụ trách vụ này có ở đó, qua giám định, băng ghi âm là thật, bước tiếp theo chỉ cần tìm "Diệt Tuyệt sư thái" cùng với Quách Gia Hưng xác nhận thêm lần nữa, không có vấn đề gì thì có thể chứng minh Ngô Lệ Mẫn đã vu khống.
Sở dĩ Cố Yên muốn sao chép là vì luật sư của cô cũng cần dùng đến, như vậy, việc kiện cáo có phần thắng chắc hơn, buổi chiều Cố Yên sau khi gặp mặt luật sư, luật sư cũng nói như vậy, tâm trạng luôn căng thẳng của Cố Yên mới hoàn toàn thả lỏng.
Vào lúc chạng vạng, Cố Yên gọi điện cho Hoàng Thu Oánh, kể lại tình hình đơn giản, để bà ấy yên tâm.
"Diễm Diễm, lần này là vạn hạnh, con phải tích đức nha!"
Cố Yên hiểu rõ lời của Hoàng Thu Oánh, ý của bà là Cố Yên "tâm sinh bất chính" định dùng chuyện đó để thay đổi kết quả nhưng cuối cùng đã không xảy ra, thật sự quá may mắn.
Nhưng Cố Yên không hối hận với quyết định của mình, cô có sự tự tin bản thân có thể làm mọi việc thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà, chuyện lần này quả thật cho cô một bài học, cô cũng không cảm thấy bản thân mình bây giờ đã rất giỏi, cũng đã khiến người ta dòm ngó, sau này cô phải khiêm tốn hơn, phải giúp mọi người làm việc tốt, biết đâu phúc báo sẽ xuất hiện vào một khắc nào đó.
Tuy vậy Cố Yên vẫn bảo Tiểu Tề tìm hai người theo dõi Ngô Lệ Mẫn.
Ngô Lệ Mẫn bị đơn vị đuổi việc, Ngụy Tiền lại bỏ rơi cô ta, còn bị Cố Yên kiện cáo, nhỡ chó cùng rứt giậu, lỡ cô ta nghĩ quẩn làm ra chuyện gì xấu thì không phải rất khó chịu hay sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận