Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 323: May mắn không có nằm ngửa (length: 7750)

Cố Yên sau khi nghỉ ngơi đủ với Thẩm Du Thành, cuối cùng kéo hắn đi trung tâm thương mại, có lẽ thân thích nhà Thẩm đều không thiếu tiền, không coi trọng đồ Cố Yên mua cho, nhưng những gì cần làm nàng sẽ không để người khác bắt bẻ về lễ nghĩa của mình.
Đương nhiên, Cố Yên đưa đồ cho người khác luôn rộng rãi, đặc sản địa phương của Tề Nam nhất định phải có, rượu, thuốc lá, đường, trà, ít nhất phải đảm bảo mỗi nhà có ít nhất sáu món quà.
Thật ra Cố Yên rất phiền đi làm mấy việc vụn vặt này, nhưng những việc này ngay trước mắt, nàng không thể không làm.
Cố Yên cùng Thẩm Du Thành mang theo rất nhiều quà đến nhà Giang nãi nãi, trong nhà Giang nãi nãi rất náo nhiệt.
Thời tiết vừa đúng se lạnh, buổi tối chuẩn bị ăn cơm ở sân.
Toàn bộ bàn ghế trong nhà Giang nãi nãi đều được dời ra, xếp đặt trong sân, đám đàn ông ngồi quanh bàn thấp uống trà tán gẫu, đám phụ nữ thì ra ra vào vào trong bếp, sân nhỏ bình thường tĩnh lặng, hôm nay trở nên náo nhiệt khác thường.
Thật ra nhà Thẩm là một gia tộc lớn, chỉ là hai nơi phân tán, giao thông lại không được thuận tiện, mọi người không thường đi lại, nên bình thường ít khi gặp mặt, chỉ có những chuyện lớn như cưới xin tang ma mọi người mới có dịp gặp nhau.
"Em dâu, qua đây!" Cố Yên và Thẩm Du Thành vừa vào sân, Thẩm Du Minh đã lớn tiếng gọi cô.
Cố Yên liếc nhìn Thẩm Du Thành, Thẩm Du Thành nói, "Mau đi đi."
Cố Yên không rõ chuyện gì đi tới, gọi một tiếng, "Nhị ca."
Ở đây ngồi bảy tám người đàn ông, đều là bậc trưởng bối hoặc là anh em ngang hàng của Thẩm Du Thành.
Thẩm Du Minh đưa cho Cố Yên cái ghế đẩu, "Ngồi một lát."
"Cháu đang xây nhà máy?" Người mở miệng là Thẩm Trọng Quang.
Cố Yên dù ngạc nhiên, vẫn thành thật trả lời, "Vâng, cùng mấy người bạn, muốn sản xuất và gia công linh kiện."
Thẩm Trọng Quang vẻ mặt ôn hòa hỏi, "Thế nào rồi, có khó khăn gì không?"
"Tạm thời vẫn ổn, chưa có gì."
"Sao lại không có," Thẩm Du Minh nói, "Lần trước chẳng phải có ai đó tìm đến gây sự với cháu sao?"
Thẩm Du Minh đang nói về Diệp Hoa.
Cố Yên bình thản nói, "Cháu đoán có lẽ nhờ đại bá cảnh cáo hôm đó, bà ta sẽ không dám đến gây chuyện nữa."
Thẩm Trọng Quang gật đầu, "Nếu có chuyện gì không giải quyết được có thể tìm nhị ca của cháu."
"Cám ơn đại bá."
"Em dâu, em có biết anh rể làm gì không?" Thẩm Du Minh chỉ một thanh niên đeo kính hỏi.
Thẩm Du Minh chỉ con rể của cô cô Thẩm Du Thành, Cố Yên vẫn còn nhớ đến người này, vì người này rất nho nhã, sau đó mới biết được là anh rể, tên là Kỷ Phàm.
"Không biết ạ."
"Anh rể, em dâu muốn mở công xưởng, anh thiết kế cho em ấy đi."
Cố Yên giật mình, chẳng lẽ vị anh rể này là kiến trúc sư thiết kế sao?
"Được thôi," Kỷ Phàm cười híp mắt nói, "Nghe nói em dâu có miếng đất từ lâu rồi, em dâu muốn xây thế nào?"
Cố Yên không ngờ rằng hôm nay lại có thu hoạch này, có kiến trúc sư thiết kế công xưởng thương mại, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc Cố Yên tự mình tìm người xây dựng.
Ngồi giữa đám đàn ông, nghiêm chỉnh bàn chuyện làm ăn, Cố Yên vô cùng may mắn vì mình từ khi biến thành Cố Diễm Diễm chưa từng sống buông thả, nếu không hôm nay nàng sẽ không thể ngồi ở đây nghe Thẩm Trọng Quang nói chuyện, cũng không thể an tâm thoải mái gả cho Thẩm Du Thành.
Hôm nay nhà Cố nhất định vô cùng náo nhiệt, cuộc sống của Diệp Hoa chắc chắn không dễ chịu.
Tiền Dịch Huy biết chuyện hôm nay sau rất tức giận, Tề Nam lớn như vậy, nhà Thẩm cũng không phải là nhà nhỏ bé, Tiền Mộng Dao dám cả gan đến nhà Thẩm thay mẹ trút giận, Tiền Dịch Huy sao có thể không biết?
Nhà Tiền xảy ra một cuộc cãi vã kịch liệt.
Tiền Dịch Huy không thể giữ được dáng vẻ ngoài mặt Phật tâm xà, Diệp Hoa cũng không giữ được vẻ ưu nhã, khi đàn ông phụ nữ cãi nhau thì sắc mặt không khác nhau là mấy, không mặt đỏ tía tai thì cũng điên cuồng, dù sao không ai cãi nhau mà còn có thể mỉm cười.
"Ta đã nói với bà rất nhiều lần rồi, chuyện nhà Thẩm không liên quan đến một xu của bà, trong lòng bà không cam tâm, muốn trả thù thì đừng có lôi nhà họ Tiền của tôi vào!" Tiền Dịch Huy giận dữ quát Diệp Hoa, "Tự bà không ra mặt, để con gái thay bà chửi đổng, bà còn biết xấu hổ không!"
"Tôi không có bảo Mộng Dao đi!"
"Bà không bảo nó đi, chẳng lẽ bà không nói xấu nhà Thẩm trước mặt nó sao? Nếu bà không nói, nó có biết chuyện nhà Thẩm không? Bà đừng tưởng tôi không thể ly hôn với bà thì bà muốn làm gì thì làm, tôi cho bà biết Diệp Hoa, thật sự chọc tôi giận, tôi sẽ làm cho bà không có ngày nào dễ sống đâu."
Diệp Hoa cầm chiếc cốc trên bàn ném xuống đất, điên cuồng nói, "Bây giờ ông làm cho tôi sống dễ chịu sao? Từ cái ngày mà ông đánh anh tôi phải lui về sau là ông đã không có sắc mặt tốt với tôi rồi! Đừng tưởng tôi không biết ông lại đang nuôi con ở ngoài, trước mặt con cái tôi vẫn giữ thể diện cho ông, là chính ông không biết điều!"
Diệp Hoa vạch trần sự thật trần trụi của Tiền Dịch Huy, Tiền Dịch Huy vì quá tức giận, vung tay tát vào mặt Diệp Hoa, ngay lập tức, tiếng la hét, tiếng đập phá, tiếng khóc của trẻ con hòa vào nhau… Lại là một khung cảnh náo nhiệt khác.
Người xưa có câu, nhân sinh ba chuyện vui lớn: Gặp bạn tri kỷ nơi đất khách quê người; đêm tân hôn hoa chúc; thi đậu bảng vàng.
Đêm nay là đêm tân hôn của Thẩm Du Thành, mọi người hình như còn sốt sắng hơn cả người trong cuộc, Cố Yên và Thẩm Du Thành vừa ăn xong cơm tối, đã bị đám người nhà Thẩm đuổi ra ngoài.
Cố Yên hoàn toàn thả lỏng, cô cùng Thẩm Du Thành tay trong tay đi về nhà mới của bọn họ, trăng sáng sao thưa trên trời, gió nhẹ nhàng phả vào người, đều báo hiệu hôm nay nhất định là một đêm đẹp đẽ.
Đêm đó, gáy Cố Yên bị chặn chính xác, trong bóng tối, cảm giác bị phóng đại vô hạn, cho đến khi hơi thở nặng nề phả vào gáy, lẫn cả nhịp tim rõ ràng vang vọng bên tai, tình cảm của họ cũng từ đó mà thăng hoa.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai người cùng chúc nhau một ngày mới tốt lành, cùng nhau rời giường, cùng nhau đánh răng, cùng nhau đi ăn sáng, tiện thể sẽ cùng nhau đi dạo chợ mua đồ ăn.
Họ cùng nhau chọn những nguyên liệu tươi ngon để nấu ăn, mua những gia vị phong phú, cảm nhận những thứ thường nhật trong cuộc sống, em trả giá, anh đưa tiền, nhìn nhau, đều cảm thấy không khí tràn ngập sự ngọt ngào.
Ánh nắng vừa đủ, họ cùng nhau giặt quần áo bẩn, vừa giặt vừa trò chuyện, giặt xong mỗi người một đầu rồi cùng nhau vắt khô.
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Du Thành đi soạn giáo án, Cố Yên nằm trên giường ngủ bù, nàng tỉnh, Thẩm Du Thành cũng đang ngủ say sưa bên cạnh, thật đáng yêu.
Tối đến, hai người cùng nhau đến nhà Giang nãi nãi ăn cơm, Cố Yên nhắm mắt để Thẩm Du Thành dắt đi đường, toàn tâm tín nhiệm một người, thật tốt...
Đây là dáng vẻ tình yêu trong hôn nhân sao, dù làm gì, chỉ cần nhìn nhau thôi cũng thấy ngọt ngào.
Từ khi hắn trở về, trong nhà không còn là trống rỗng chỉ có cái bóng của hắn làm bạn, từ nay, niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời của nàng cũng có người cùng nhau chia sẻ.
Đây là ý nghĩa của việc kết hôn!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận