Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 47: Ăn dưa hấu (length: 7890)

Bà Giang vẫn đang ngồi hóng mát dưới gốc cây đào trong sân, mấy bà lão nhà khác tới, đang trò chuyện cùng bà.
"Bà ơi, cháu có chút việc muốn ra ngoài, có thể muộn chút mới về, bà nhớ để cửa cho cháu nhé." Cố Yên chào bà Giang.
"Tiểu Cố, cái anh chàng kia là ai vậy?" Bà Giang lên giọng hỏi.
"Trưởng phòng Lâm ở khách sạn Nam Giao, đảm bảo chỗ sạch sẽ ạ." Cố Yên chắc chắn không nói cho bà chuyện mình viết sổ tay quản lý kia, "Bà ơi, cháu về rồi nói với bà nha."
"Tiểu Cố!" Bà Giang gọi giật nàng lại, giọng vô cùng nghiêm túc, "Con dù có tìm đối tượng cũng phải mở to mắt ra mà nhìn, đừng thấy mình béo điều kiện không tốt rồi tùy tiện chọn bừa."
Cố Yên dở khóc dở cười, "Bà ơi, bà nghĩ đi đâu vậy, không có đâu ạ, bà yên tâm đi."
Nàng thích kiểu người như Thẩm Du Thành, tri thức bại hoại, không phải, là tri thức tuấn tú, đặc biệt thích loại hình đó, sao có thể thích kiểu Lâm Thiên Bảo xem trọng hiệu quả và lợi ích như vậy.
Bà Giang này tuy có khi tính tình hơi ương bướng, nhưng tâm địa lại vô cùng tốt.
Cố Yên cùng Lâm Thiên Bảo đi công viên thanh niên, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Anh đến trễ hơn so với tôi nghĩ."
"Cái này cô không hiểu rồi, danh tiếng không thể không liên tục xuất hiện."
"Cũng đúng, chuyện sổ tay quản lý là do anh đề xuất?"
"Đề xuất, có qua có lại, tôi chỉ là người đánh nước tương thôi, chủ biên không phải là tôi."
Cố Yên nghe xong liền cười, "Bây giờ ai biết chủ biên của lần sau không phải là anh? Một triều thiên tử một triều thần, anh còn trẻ sợ gì chứ? À phải, nếu như xuất bản thì nhớ tặng tôi một cuốn sổ tay quản lý nha."
"Đó là đương nhiên, lần này tôi đến tìm cô không chỉ vì vấn đề về sổ tay quản lý, tôi còn có một chuyện muốn tư vấn ý kiến của cô."
"Chuyện gì vậy, anh nói đi?"
"Hai ngày nay lúc họp, có người đưa ra ý kiến muốn xây thêm phòng khiêu vũ trong khách sạn, bán đồ rượu tây các thứ, tôi thấy lãnh đạo rất có hứng thú, cô thấy sao?"
Cố Yên suýt chút nữa thì cười phá lên, "Ai vậy trời, có tài thế, còn mở phòng khiêu vũ trong khách sạn."
Lâm Thiên Bảo thấy Cố Yên cũng nói như vậy, lập tức rất vui vẻ, "Cô cũng thấy không được?"
"Chưa từng thấy khách sạn nào có phòng khiêu vũ, nửa nạc nửa mỡ!"
Khu tập thể dục, hồ bơi các kiểu thì đến lúc đó có thể, nhưng mà, thập niên tám mươi này thì vẫn là chưa nên.
"Nhưng lãnh đạo lại cảm thấy rất hứng thú, tôi muốn đưa ra một ý kiến khác, cô giúp tôi nghĩ xem."
Cố Yên nghĩ nghĩ nói, "Nhà hàng của khách sạn các anh kinh doanh thế nào?"
"Có chứ, bữa sáng thì có chút người, những thời gian khác thì người như để cho có, tiếp đãi lãnh đạo gì thôi, kiếm tiền thì không được, còn lỗ vốn. Mỡ màng đều bị đám người làm ở phòng ăn ăn hết rồi," Lâm Thiên Bảo nói rất khinh thường, "Một đám ký sinh trùng, có còn hơn không!"
"Tôi lại cảm thấy có tiền tu sửa phòng khiêu vũ còn không bằng cải tạo lại một chút môi trường nhà hàng, làm cho nó đẹp đẽ hơn. Sau đó ưu hóa lại thực đơn của nhà hàng, tăng thêm mấy món điểm tâm ngọt, đặc biệt là đồ uống, cà phê, mấy đồ tây hóa, làm trà chiều, không chỉ phục vụ khách nội bộ mà còn phục vụ cả khách bên ngoài, còn có thể tăng thêm doanh thu, cái này chẳng phải tốt hơn phòng khiêu vũ nhiều à."
"Đúng vậy!" Mắt Lâm Thiên Bảo sáng lên, hắn biết đến tìm Cố Yên chắc chắn không sai mà.
Hai người tìm một cái cột đèn đường rồi tùy tiện ngồi xuống, Lâm Thiên Bảo tiếp đó lấy ra một cuốn sổ ghi chép, lật ra đưa cho Cố Yên.
"Vấn đề đều viết trên đó rồi."
Cố Yên lật ra xem rồi thảo luận cùng Lâm Thiên Bảo, thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã hơn mười giờ, Lâm Thiên Bảo muốn đưa tiền cho Cố Yên, Cố Yên không chịu, chỉ nói cho Lâm Thiên Bảo là bọn họ mở một trung tâm điều động lao động, nếu khách sạn Nam Giao muốn thuê người làm tạm thời thì có thể đến trung tâm điều động của bọn họ.
Cố Yên trở về, không ngờ bà Giang vẫn chưa nghỉ ngơi.
Cố Yên nhóm lửa nấu nước, bà lão đi theo bên cạnh nàng, "Tiểu Cố, con một ngày đi sớm về khuya, làm cái gì vậy?"
"Bà ơi, con mở một trung tâm môi giới lao động."
Bà lão không biết gì, "Cái gì loạn thất bát nháo vậy?"
"Không phải là loạn thất bát nháo đâu ạ, mà là giúp người tìm việc làm. Lúc đó vẫn luôn làm việc tự do ở chợ, ngày nào cũng phải đi chờ việc từ sáng sớm, nên con mới cùng người ta mở một chỗ môi giới, sắp xếp trước công việc cho mọi người, như vậy mọi người sẽ không lo không có việc làm."
"Còn có thể như vậy à?" Bà lão nghi ngờ nói.
"Đương nhiên ạ, hay là ngày mai bà đi xem với con? Cũng mất nửa tiếng đường, nếu bà muốn đi thì con dẫn bà đi xe buýt."
"Ta không đi!" Bà lão vừa nói vừa quay người đi ra.
Cố Yên gọi bà, "Bà ơi, sau này có thể ngày nào con cũng tám chín giờ mới về. Bà không cần lo cho con đâu, con lớn như vậy rồi biết cái gì nên làm, con tự biết chừng mực mà."
"Có chết ở ngoài đường cũng không ai quản."
"Bà lão nhà bà đúng là miệng dao găm lòng đậu hũ mà."
"Hừ." Bà lão hừ một tiếng rồi trở lại, trên tay bưng cái đĩa, trên đó có hai miếng dưa hấu, "Cho này, ăn xong rồi rửa cái đĩa rồi để vào phòng bếp."
"Cái gì?"
Cố Yên vừa ngẩng đầu lên xem, kinh hô, "Dưa hấu!" Nàng ngửi thấy mùi dưa hấu thơm ngào ngạt mà cũng thèm thuồng, không, nước miếng sắp chảy cả ra rồi.
Nàng vội vàng lau tay nhận lấy dưa hấu, "Bà Giang ai đưa cho bà dưa hấu vậy?"
Thế kỷ 21 ăn dưa hấu mùa đông không còn là chuyện gì hiếm lạ nữa, nhưng bây giờ ăn dưa hấu thì đúng là quá xa xỉ.
"Người khác đưa!" Cũng không biết vì sao, lúc Cố Yên nghe bà lão nói câu này thì có một cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Cố Yên cảm thấy vận khí của mình thật sự là quá tốt, hiện tại răng lợi nàng đang sưng đau, ăn dưa hấu là thích hợp nhất. Nàng cầm lấy dưa hấu không kịp chờ đợi cắn một miếng, vị ngọt kiểu cát cát đặc trưng đó.
Cố Yên nhớ hồi nhỏ, nhà toàn dùng lúa mì đổi lấy dưa hấu ăn.
Lúc đó gặt lúa mạch không có máy gặt, toàn bộ đều nhờ người cắt bằng tay, sau đó dùng xe ba gác chở về sân phơi, dùng máy đập lúa mì. Trên đường đi thường sẽ rơi rất nhiều bông lúa mạch, mỗi khi đến mùa gặt, nàng đều mang theo em trai và em gái cầm bao tải đựng phân hóa học ra đường nhặt, một mùa gặt có thể nhặt được cả trăm cân.
Mấy thứ đó dùng để đổi dưa hấu ăn.
Lúc đó dưa hấu chủng loại không nhiều, thường thì đều là những quả rất to. Mà nhà nhiều người cả nhà cùng ăn chung một quả, một người chẳng được mấy miếng, về sau dưa hấu tự do rồi, có khi còn ngán, một người ăn một nửa đã thấy không hết rồi.
Ăn hai miếng dưa hấu, Cố Yên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đáng tiếc, nàng bây giờ không có tiền, không có gì để cho bà lão.
Tắm rửa ngủ, ngày hôm sau vẫn là đi làm.
Cố Yên vẫn như cũ, sáng sớm đã đi chợ lao động, một đường chạy chậm đến nơi, quần áo trên người đều ướt đẫm. Điều làm nàng ngạc nhiên là, dù nàng đi đã rất sớm, thì cửa trung tâm điều động đã có không ít người đứng đợi.
Cố Yên vừa đến thì đã có người vây quanh hỏi, "Tiểu Cố, tôi muốn nhận việc hôm qua đi sửa đường ở vùng núi phía nam, chỗ nào cũng được, hôm qua không mang đủ tiền, hôm nay tôi mang đủ rồi."
- Bảo tử à, ba chương hết rồi nha.
Hôm nay thấy có bạn ở bình luận chê điểm thấp, tôi cố ý vào xem, đúng là thấp thật, nhưng nội dung hay mà.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, a a đát.
Cuối tuần vui vẻ nha ^-^ (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận