Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 249: Không say không về (length: 8015)

**Hằng ngày (một)**
Thẩm Du Thành vừa kết thúc cuộc họp trở về, có rất nhiều tài liệu học thuật cần phải chỉnh lý.
Cố Yên rửa mặt xong lên giường ngủ, còn Thẩm Du Thành thì đang cặm cụi bên bàn, múa bút thành văn. Ánh đèn hắt lên người nam nhân, mày kiếm mắt sáng, nghiêm túc, khiến người ta xao xuyến.
Nhìn xem người ta, một tiến sĩ danh giá mà khuya như vậy vẫn còn miệt mài học tập, còn nàng, một người chưa tốt nghiệp cấp ba lại đang hưởng thụ chăn ấm áp, đúng là quá sa đọa!
"Qua đây!" Nam nhân tay vẫn cầm bút, quay đầu đưa tay ra với nàng, khuôn mặt tuấn tú có vài phần mệt mỏi.
Cố Yên không hiểu, đứng lên đi qua, "Sao thế?"
Thẩm Du Thành đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, ngồi trên đùi mình, tiện tay lấy áo khoác choàng lên người nàng.
Cố Yên có chút ngại ngùng, ngượng ngùng hỏi, "Muốn làm gì vậy?"
Thẩm Du Thành mắt không rời khỏi sách, "Ta sợ ngươi quay đầu xem cổ mỏi."
**Hằng ngày (hai)**
Đã lâu không gặp, cuối cùng hai người vẫn là ngủ chung một giường.
Tư thế ngủ của Cố Yên không được tốt, khi ngủ thì rõ ràng nằm trong ổ chăn của mình, lúc tỉnh lại lại phát hiện không những chui vào chăn người ta, còn tiếp xúc thân mật với người ta. Nàng đưa tay chọc chọc vào lồng ngực hắn, ồ, cứng quá, thế là lại chọc chọc.
Người nào đó bị chọc thật không kiên nhẫn, tóm lấy cái đầu sỏ gây tội kia, tiện tay ấn xuống dưới thân, sau đó là một màn tiếp xúc thân mật ở mức độ sâu hơn.
**Hằng ngày (ba)**
Buổi sáng thức dậy.
Hai người cùng nhau mặc áo quần xuống giường, sau đó cùng nhau đi chạy bộ ở công viên, trở về rửa mặt xong, cùng ra ngoài ăn sáng, đúng lúc gặp lại cái quán nhỏ lần đầu hai người cùng ăn sáng.
Thẩm Du Thành rất buồn bực, "Lúc đó, làm sao ngươi có thể nói ra câu 'Ta biết đầu óc không thể cấy ghép' như vậy hả?"
Cố Yên, người ta mới gặp anh lần đầu đã rất căng thẳng được không.
**Hằng ngày (bốn)**
Thẩm Du Thành nhất quyết đòi Cố Yên đưa anh đi làm, cái tên già mồm này Cố Yên căn bản không thể cự tuyệt được a!
Chỉ là đưa vào tận phòng thì quá đáng rồi, kiên quyết không đưa.
Thật không khéo, vừa đến cửa lớn thì gặp Khang Dược Tiến. A Khang rất vui vẻ chạy tới tìm Cố Yên, còn không thèm để ý đến Thẩm Du Thành, "Diễm Diễm."
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào đôi tay đang nắm lấy nhau của Thẩm Du Thành và Cố Yên, sắc mặt lập tức biến đổi, "Hai người, hai người..."
Thẩm Du Thành liếc hắn một cái, chậm rãi buông tay Cố Yên, vỗ vai Khang Dược Tiến, "Đúng là như những gì anh thấy, đi thôi, đi làm."
Đáng thương A Khang.
Hồi nhỏ xem [Bảy nàng tiên vui vẻ], luôn không hiểu tại sao các nàng tiên xinh đẹp như vậy, ở trên trời lại tốt như vậy, muốn gì có đó, vì sao các nàng vẫn không cam lòng ở trên trời mà lại muốn xuống trần gian.
Bây giờ Cố Yên hiểu rồi.
Tình yêu của cha mẹ giống như mặt trời, dù có mưa gió bất thường, vẫn luôn cung cấp đầy đủ ánh nắng, chỉ là lâu dần, con cái cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, thậm chí là không có cảm giác.
Tình yêu của người yêu giống như mặt trăng, không những có trăng tròn khuyết thay đổi, còn mang thủy triều lên xuống, quyến rũ người ta: Vừa xuống mày, lại lên tim, cái cảm giác bên trong thực không giống nhau a.
Vụ của Từ chủ nhiệm coi như có kết quả, Cố Yên suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi điện thoại báo cáo cho Thường Thanh, không ngờ số điện thoại đó căn bản không phải số của Thường Thanh, mà là số điện thoại riêng của Tề Quang Minh.
Người nghe điện thoại là thư ký văn phòng của anh ta, nghe giọng chắc là người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, giọng điệu rất hòa nhã, "Xin lỗi, thư ký Tề hôm nay đi thị sát công tác, lịch trình không cố định, phiền cô lưu lại phương thức liên lạc, chờ thư ký Tề gọi lại cho cô nhé."
Cố Yên lưu lại số điện thoại của trung tâm điều phối và tên của mình, cũng nói mình không có chuyện gì gấp, gọi lại hay không đều được.
Bất kể Tề Quang Minh có gọi lại hay không, vụ của Từ chủ nhiệm xem như xong rồi.
Chỉ là mấy ngày nay Trâu Sĩ Hồng không đến đây, cũng không biết hắn đang bận chuyện gì, nhớ lại tối hôm qua đám người kia bàn tán về Trâu Sĩ Hồng, Cố Yên tức không chịu được. Buổi tối, Tiểu Tề trở về, Cố Yên gọi anh.
"Tiểu Tề, dạo này Trâu tổng đang bận gì, anh có biết không?"
Tiểu Tề mấy ngày nay luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thấy Cố Yên, tâm tình anh có chút tốt lên, "Không biết, không gặp anh ấy, cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?"
"Bên ngoài bây giờ đồn về anh ấy những lời rất khó nghe."
Tiểu Tề gật đầu.
Cố Yên kinh ngạc, "Anh biết à?"
"Nghe rồi, béo, chúng ta lập đội xây dựng, cho Trâu tổng vào tròng rồi." Tiểu Tề rất thật thà, "Việc mua bán phế liệu này cũng xem như hai ta dẫn anh ấy vào tròng."
Cố Yên liền nói, "Trước khi chúng ta kinh doanh, Trâu tổng đã làm rồi, hệ thống xử lý phế liệu của nhà máy Hoành Phong cũng do anh ấy làm ra, giá trị sử dụng phế liệu thép anh ấy còn rõ hơn hai ta. Thành lập đội xây dựng, tôi không phản đối, nhưng nếu anh nói chúng ta dẫn anh ấy vào tròng thì tôi không đồng ý với quan điểm này."
"Nói đúng lắm" Giọng nói hào sảng của Trâu Sĩ Hồng truyền tới từ phía bên cạnh.
Cố Yên và Tiểu Tề quay đầu nhìn anh, đều rất kinh ngạc. Trâu Sĩ Hồng mặc tây trang giày da, giày da được lau sáng bóng, dù không còn vẻ hào hứng nhưng cũng đã rũ bỏ hết vẻ suy sụp trước kia, đến tóc cũng là mới cắt, chỉ là hai bên tóc mai điểm thêm không ít tóc bạc.
"Trâu tổng," Cố Yên có chút ngượng ngùng, "Tôi không có ý nói xấu anh."
Trâu Sĩ Hồng ánh mắt trong trẻo, "Tôi biết, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, đội xây dựng tôi không tham gia nữa, cảm ơn ý tốt của các người." Anh vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy lung lay trước mặt hai người, khóe miệng có chút cười, "Chúc mừng tôi đã trở lại độc thân, về sau tôi chuyển xuống chỗ làm ở tầng dưới. Tiểu Tề, tối nay cùng tôi uống rượu."
Giấy ly hôn!
"Anh thật sự ly hôn rồi!" Cố Yên nghẹn ngào nói.
"Ly, ly sảng khoái!" Trâu Sĩ Hồng nhét giấy ly hôn vào túi, "Tiểu Tề, đi, khách sạn Nam Giao, tôi bao, không say không về, cấm không được không đi!"
Nhìn hai người ra cửa, Cố Yên lại gọi Tiểu Tề lại, bảo anh mang thêm hai người đi cùng, vạn nhất hai người họ đều uống say, cũng có người hỗ trợ.
Hôm qua cái tên không biết xấu hổ đó còn giày xéo hắn, không ngờ hắn thật ly hôn rồi. Nghe nói vợ của Trâu Sĩ Hồng không ra gì, phải nói là vợ trước, thế mà lại qua lại với người yêu cũ, tên người yêu cũ kia có sức hút thế nào chứ, mà làm cả hai đứa con bà ta cũng không quan tâm.
Thế giới a!
Cố Yên và Trần Khả cảm khái hồi lâu, trời tối mịt mới trở về, nhưng nàng về tiệm ăn nhanh, khi nàng đến, dì Lưu mẹ Chúc Ba cũng có ở đó.
Nàng vừa đến, dì Lưu đã đặc biệt cảm kích nói với Cố Yên, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ sai Chúc Ba làm cái này cái kia, không ngờ cậu bé vậy mà đều làm được.
Cố Yên lúc này mới biết, hôm nay món khoai tây sợi chua cay ở cửa hàng không những đều do một tay Chúc Ba thái, mà cậu bé thái lại nhanh lại đều.
Xương cánh của chim ưng có năng lực tái sinh cực mạnh, chỉ cần sau khi bị gãy, chúng vẫn có thể chịu đựng cơn đau kịch liệt, không ngừng vỗ cánh bay lượn, khiến cánh không ngừng sung huyết, chẳng mấy chốc sẽ khỏi, mà sau khi khỏi, cánh sẽ giống như phượng hoàng trong truyền thuyết, niết bàn trọng sinh, càng ngày càng cường tráng, hữu lực.
Cho nên khi chim ưng con đang tập bay, chim ưng mẹ sẽ tàn nhẫn đẩy chim ưng con từ trên cao xuống.
Chỉ có loài người, bởi vì tình cảm quá phong phú, luôn nuông chiều con cái.
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người thở hồng hộc ở cửa gọi Cố Yên, "Béo tỷ!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận