Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 48: Không quan tâm nhiều thêm một cái danh tiếng xấu (length: 7789)

"A! Ngày hôm qua cái đám người đi làm ở vùng núi phía nam để sửa đường đã đủ người, còn mấy chỗ làm ở công trình sửa cầu kia, đi làm cái đó?"
Cố Yên chắc chắn là nhớ đến người này, nàng thấy người đó có vẻ hơi ngơ ngác, không khỏi lên tiếng, "Nếu ngươi còn do dự thì cái này cũng không được, tiếp theo đều là làm không công."
"Được được, vậy cái đó đi, cái mà 6 đồng một ngày ấy."
"Đừng vội, ta ghi tên cho ngươi."
Vừa nói chuyện, Cố Yên đã mở cửa, nàng vừa mở cửa đã có gió ào vào, không ít người nhao nhao hỏi nàng có những công việc gì.
Cố Yên bảo mọi người không nên gấp, "Công việc dài hạn nếu không có thì việc làm thêm cũng có, tiền công cũng không chênh lệch nhiều."
"Ta đến trước, sao ngươi chạy lên trước mặt ta?" Phía sau có người gọi.
Thật ra, công việc sửa cầu hai mươi ngày cũng không còn mấy suất, mọi người đều không muốn làm việc vặt, đăng ký phía sau liền hết suất.
Người không nhận được việc lại bắt đầu oán trách.
Đây là bệnh chung của rất nhiều người, không nỡ mất một chút tiền lẻ, để mất cơ hội lại bắt đầu oán trời trách đất.
Cố Yên không để ý đến những người phàn nàn kia, vì ngoài chợ càng ngày càng nhiều người, đến nhận việc làm thêm cũng càng lúc càng đông.
Dần dần, những người đến tìm việc làm thêm bắt đầu dần quen với hình thức làm việc hiện tại, chiều tối ngày đầu tiên hoặc buổi tối đến nhận việc, ngày thứ hai trực tiếp xuất phát tại địa điểm đã định, lần khác có việc lại thanh toán tiền hoa hồng.
Tiền hoa hồng của những người làm thêm thật sự không nhiều, một ngày cũng chỉ dao động khoảng ba mươi đến năm mươi đồng, cộng thêm phí tổn mà Tiểu Tề thu từ đơn vị thuê người, tính ra khoảng từ tám mươi đến một trăm đồng.
Nguồn thu nhập chính vẫn là từ việc đăng tin tuyển dụng cho các doanh nghiệp.
Tiểu Tề cũng lục tục lấy về được mấy bản hợp đồng hỗ trợ tuyển dụng, có do hắn tự đi, cũng có người khác giới thiệu.
Mặc dù không bằng cái ngày mà có được chấn động kia, nhưng đối với trung tâm môi giới của bọn họ, đây là bước tiến ban đầu.
Chỉ là cái vụ giúp công ty xây dựng tuyển năm mươi công nhân kia, vì có người khám sức khỏe không đạt nên cuối cùng chỉ tuyển được cho họ bốn mươi bốn người.
Cố Yên bên này mỗi ngày đều rất bận rộn, sau khi kết thúc lúc bảy tám giờ, họ còn phải tập hợp lại mở một cuộc họp nhỏ, tổng kết những chuyện đã gặp trong ngày, lần sau gặp phải nên giải quyết như thế nào.
Cuối cùng thì cũng đã ổn định, Cố Yên cũng không còn bị nóng nảy như vậy nữa, chỗ nướu sưng cũng bắt đầu giảm, Cố Yên cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Việc nướu răng sưng đau làm Cố Yên rất khổ sở, nhưng mọi việc đều có hai mặt của nó, nướu răng sưng đau không ăn được cơm, không ăn cơm chắc chắn sẽ gầy đi, vì vậy chỉ mới năm sáu ngày, Cố Yên cảm thấy cạp quần mới làm của mình lại rộng ra một đốt ngón tay.
Vương Đại Hải và Vương Hữu Lễ ở nhà Cố Giang Hà dưỡng bệnh mấy ngày, cũng chuẩn bị muốn trở về.
Mặc dù lần trước náo loạn có chút bất hòa, Cố Giang Hà vẫn đến nói với Cố Yên một tiếng.
Buổi tối hôm đó, Cố Yên cố ý nói với Tiểu Tề một tiếng, bảo hắn về sớm một chút hỗ trợ một lúc, nàng qua nhà Cố Giang Hà, thế nào cũng phải tiễn Vương Hữu Lễ một chút.
Cố Yên trên đường trở về. Mua thịt là không thể nào, nàng chỉ dám bỏ ra hơn một đồng mua hai loại rau, không dám mua nhiều hơn, rốt cuộc, nàng thực sự sắp ăn đất rồi.
Cố Yên đến ký túc xá của Cố Giang Hà, hắn vừa tan ca, thấy Cố Yên thì Cố Giang Hà không có vẻ mặt gì vui vẻ, Cố Yên thấy hắn cũng chẳng có sắc mặt tốt lành, Cố Giang Hà tay xách một miếng thịt heo nhỏ, một bình rượu đế, còn có chút rau, bánh bao các thứ.
Cố Giang Hà và Cố Yên đều không nói gì, thấy Vương Đại Hải và Vương Hữu Lễ nhưng lại không thể không giả bộ vẻ hòa thuận.
Hoàng Thu Oánh ở phòng bên cạnh về hơi muộn một chút, Cố Yên bảo nàng không cần nấu cơm, lát nữa nàng xào đồ ăn mang qua cho.
Hoàng Thu Oánh vốn dĩ không thích làm việc nhà, có đồ ăn sẵn thì nàng rất vui, Cố Yên trước tiên chiên lạc rang, còn Cố Giang Hà thì cùng Vương Đại Hải nhậu với đĩa lạc đó.
Vương Đại Hải vốn là người thích uống rượu, nhưng từ khi Vương Hữu Lễ bị bệnh, ông ta đã không còn uống nữa. Giờ đây Vương Hữu Lễ sau phẫu thuật mỗi ngày một tốt hơn, ông ta lại có tâm trạng rồi.
"Giang Hà, nghe cha mẹ ngươi nói ngươi cũng có bạn gái, mấy ngày nay sao không thấy ngươi nhắc đến nàng vậy?"
Cửa hé mở, phòng trong đang bàn luận chuyện gì, Cố Yên đang xào rau bên ngoài đều nghe thấy cả, nghe Vương Đại Hải nói đến chuyện này, nàng lập tức vểnh tai lên.
Cố Giang Hà trong lòng khựng lại, lập tức buột miệng, "Không có, để cho cha mẹ an tâm nên cố tình nói thế thôi."
"Không có à, theo ta thấy, tìm vợ vẫn nên tìm ở quê chúng ta một người thì tốt hơn, gái thành phố tuy đẹp nhưng làm sao mà so được với con gái nhà quê chúng ta có thể chịu khổ, có thể làm được, ngươi nói có phải không?"
Cố Giang Hà nghĩ đến chuyện của Quý Bạch Tình, trong lòng trĩu nặng.
Hôm đó Cố Diễm Diễm kể với anh, chuyện khoa sản vì vấn đề tắc mạch ối mà chết một sản phụ, Quý Bạch Tình bị đánh, sau đó anh liền trở về khoa thăm dò sự tình này, không ngờ sự tình lại nghiêm trọng hơn anh nghĩ, cổ của Quý Bạch Tình còn bị cào xước cả da.
Quý Bạch Tình đi làm, anh liền đến khoa tìm cô, tìm lý do đến tìm Quý Bạch Tình, cô trầm mặc, ánh mắt xa lạ, tâm tình của Cố Giang Hà càng trở nên nặng nề.
Cố Giang Hà trầm giọng nói, "Con mới đi làm chưa bao lâu, vẫn nên lo sự nghiệp trước, chuyện tìm đối tượng thì để sau đi."
"Sao mà được chứ, có câu nói, thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp. Phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp. Nếu không phải Hữu Lễ bị bệnh, ta sớm đã lo cho nó cưới vợ, giờ có lẽ cháu nội rồi ấy chứ, ha ha."
Vương Hữu Lễ rất lanh lợi, thấy sắc mặt Cố Giang Hà khó coi, vội vàng nói, "Ba, ba nói mấy cái này làm gì."
Vương Đại Hải xua tay nói, "Ta với chú Cố của ngươi là bạn bè tốt một đời, chuyện hôn sự của Giang Hà, ta cũng nên lo lắng, con nhà cô của Hữu Lễ ngươi biết đấy, tên Tú Chi đó, cao hơn 1m6, da trắng lại giỏi làm, việc nhà, việc ruộng đều là nhất tay, hồi nhỏ hai đứa còn hay chơi chung, ta lão sớm thấy hai đứa chúng mày rất xứng đôi."
Cố Yên nghe xong vội vàng lên tiếng gọi một tiếng ở ngoài, "Thúc Đại Hải" Nàng liền đem nồi thịt heo hầm cải trắng miến đem vào nhà, vừa bưng vào vừa nói, "Thúc Đại Hải, chú đừng nhắc đến cô em họ nhà Hữu Lễ nữa, nó đã bỏ học từ năm mười ba tuổi, Giang Hà nhà cháu là sinh viên, hai người họ ở bên nhau không có tiếng nói chung đâu."
"Con bé này nói linh tinh gì vậy."
"Thúc Đại Hải, Tú Chi sao mà việc nhà, việc ruộng gì cũng giỏi, vì mẹ cô ta bắt cô ta làm đó chứ. Hơn nữa nhà cô ta còn có hai đứa em trai, nếu Giang Hà nhà cháu mà lấy cô ta, chẳng phải chờ đến lượt lo nuôi em cô ta à." Cố Yên lớn giọng ngắt lời Vương Đại Hải, cười như không cười nói, "Thúc Đại Hải đừng trách cháu nói khó nghe, cháu nói là sự thật đó."
Thanh danh của Cố Diễm Diễm vốn dĩ không tốt, Cố Yên cũng chẳng quan tâm nói thêm một chút.
Vương Đại Hải lập tức cảm thấy mặt không nhịn được, ông ta và cha Cố Giang Hà là cùng một thế hệ, bị một đứa nhỏ hơn mắng cho một trận, mặt mũi làm sao mà chịu cho được?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận