Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 599: Theo Thịnh Hồng tách ra (length: 7501)

Tiểu Tề nói, "Mập mạp, ngươi đừng lo lắng, ngày mai ta đến nhà máy hỏi xem tình hình của ông Trâu."
"Ngươi không cần hỏi, ngày mai họp xong, ta sẽ đến hỏi hắn."
Cố Yên lái xe ra khỏi công ty, lúc này đang trên đường về nhà, cửa sổ xe hé mở, gió từ bên ngoài lùa vào, làm cho người càng thêm lạnh lẽo.
Sắc mặt Cố Yên càng trở nên lạnh lùng.
Ép dưa chín không ngọt, nếu Trâu Sĩ Hồng cũng muốn nhà máy tách khỏi Thịnh Hoành, thì thật là không hay, nàng Cố Yên không dễ nói chuyện như vậy. Suy cho cùng, nếu không có nàng và Tiểu Tề, Trâu Sĩ Hồng trước đây một mình cũng không thể xây dựng được nhà máy.
Người ta nhất định phải tách biệt công việc và cuộc sống, đặc biệt là vào buổi tối, bởi vì dù bạn có về đến nhà, cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cho nên trước khi tan tầm về nhà, Cố Yên luôn hít sâu vài hơi ngoài sân, để bình ổn lại tâm tình rồi mới vào nhà, tránh việc mang bực dọc vào nhà làm người thân khó chịu.
Giang nãi nãi tuổi ngày một cao, sức lực, tinh thần và cả khả năng chịu đựng tâm lý đều không thể so được với người trẻ, nên Cố Yên càng phải chú ý hơn.
Tối nay Cố Yên phải ra ngoài xã giao, nên về nhà có chút muộn. Giang nãi nãi đã ru con ngủ, chỉ có Thẩm Du Thành còn đang miệt mài học.
Cố Yên rửa mặt xong, lau mặt rồi vào phòng ngủ, tiến đến trước mặt Thẩm Du Thành, cúi đầu nhìn vào cuốn sách anh đang đọc. Haiz, những chữ này đọc riêng thì biết, nhưng ghép lại với nhau thì nàng chẳng hiểu gì. "Đừng nhìn nữa, ngủ đi." Cố Yên kéo áo Thẩm Du Thành, lôi anh lên giường đi ngủ.
Phụ nữ phải ngủ sớm thì khí huyết mới đầy đủ, tinh thần mới tốt được.
Thẩm Du Thành đứng lên, tắt đèn bàn, "Hôm nay thế nào, thuận lợi không?"
"Cũng ổn, dự án thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng khâu phê duyệt có lẽ sẽ hơi chậm. Thôi thì cứ tiến hành song song vậy, ngày mai ta liên lạc với anh rể, nhờ anh ấy đến một chuyến, bên đó cần phải cải tạo lớn."
Trước kia Viện thiết kế Tề Nam nghe nói dự án là cải tạo thì không chịu thiết kế cho Cố Yên, Cố Yên vẫn chỉ có thể tìm Kỷ Phàm.
Vừa nói, Cố Yên vừa dừng lại ở mép giường, tựa vào người Thẩm Du Thành hít hà. Ừm, là mùi bột giặt ở nhà.
Thẩm Du Thành cưng chiều vỗ nhẹ lên đầu nàng, "Nghe cái gì thế, cứ như chó ấy."
"Hừ, xem có mùi gì lạ không thôi."
"Đúng là nghịch ngợm. Mà này, bệnh viện trước có ý định xây thêm khu ký túc xá đúng không? Hiện tại đã được duyệt rồi đấy, ta có thể mua được một căn ba phòng ngủ, nghe nói diện tích là 140 mét vuông. Tiền là ba vạn sáu nghìn, chúng ta có muốn mua không?"
"Hình như có hơi ấm ở khu ký túc xá đó thì phải?"
"Đúng, người ta nói là có."
"Mua chứ, nhất định phải mua. Có hơi ấm thì mùa đông sẽ dễ chịu, cả người già và trẻ con đều không bị lạnh, tắm rửa cũng tiện hơn. Nãi nãi tuổi cao đi lại không tiện, chúng ta chọn tầng một đi. Khi nào thì đóng tiền?"
Thật ra với tiềm lực kinh tế của Cố Yên hiện tại, muốn mua loại nhà nào cũng được, nhưng bây giờ vẫn là khoảng những năm 90, các đơn vị đang đua nhau xây nhà tập thể, có muốn mua khu dân cư được bảo vệ tốt cũng không có.
"Bây giờ mới đang thống kê danh sách đăng ký, phải chờ thông báo mới đóng tiền. Số tiền này của ta chắc là đủ, ngươi không cần đưa thêm."
Vợ người ta thì sợ chồng mình giấu quỹ đen, còn Cố Yên thì ngược lại, mọi chi tiêu trong nhà cô đều lo hết, còn chẳng hề xin tiền Thẩm Du Thành, ngay cả tiền sữa của con, Thẩm Du Thành cũng chưa từng trả. Thẩm Du Thành từng đưa tiền cho Cố Yên, Cố Yên nói không cần, Thẩm Du Thành muốn nộp thẻ lương thì Cố Yên lại bảo anh cứ giữ lấy, điều đó làm Thẩm Du Thành rất phiền muộn, có cảm giác mình từ “trụ cột” trong nhà bỗng thành kẻ “ăn bám”.
Sau này, Giang nãi nãi nhìn ra nỗi buồn của Thẩm Du Thành, đã khuyên nhủ anh một hồi. Cố Yên dù không dùng tiền của Thẩm Du Thành, cũng không hề khinh thường anh, cô bảo Thẩm Du Thành hãy giữ tiền lại, sau này nhất định sẽ có lúc dùng đến. Cố Yên đến giờ vẫn còn đang lái chiếc xe Jeep cà tàng, giữ tiền lại để mua cho nàng chiếc xe tốt hơn chẳng phải tốt sao?
Từ đó trở đi, Thẩm Du Thành không còn lo lắng nữa, tiền lương, tiền thưởng của anh đều dồn hết vào thẻ, bây giờ bệnh viện chia nhà, anh vẫn có thể lo được.
"Có căn nào diện tích lớn hơn không?"
"Nghe nói căn lớn nhất là hơn 150 mét vuông, nhưng đều là dành cho lãnh đạo, phải đến cấp phó viện trưởng mới có suất, ta không có tư cách."
Cố Yên nghĩ nghĩ, cũng không nhắc đến nữa. Giờ diện tích nhà cũng nhỏ, căn 140 mét vuông là đủ rồi, sau này chắc chắn bọn họ sẽ mua được nhà tốt hơn.
"Vậy được, khi nào đóng tiền thì chúng ta đóng. Giang Hà có đủ điều kiện không?"
"Ta xem quy định thì không có, nhưng cậu ấy là nhân viên biệt phái, viện có thể có chế độ đãi ngộ đặc biệt, ngày mai ta đi hỏi xem. Có cần đăng ký cho cậu ấy không?"
"Ngươi hỏi trước xem sao." Cố Yên muốn Cố Giang Hà có được một căn.
Lão thái thái nhà họ Quý càng coi thường người khác thì nàng càng phải tạo điều kiện tốt để Cố Giang Hà có cuộc sống tốt, để bà ta thấy.
Trước khi ngủ, chia sẻ những việc đã xảy ra trong ngày là việc mà Cố Yên và Thẩm Du Thành thường làm.
Bất kỳ mối quan hệ nào cũng cần phải vun đắp, quan hệ vợ chồng cũng không ngoại lệ, nếu như cả nói chuyện cũng không muốn thì mối quan hệ đó thật sự đáng lo.
Sáng sớm hôm sau đi làm, Cố Yên đã chuẩn bị cho cuộc họp công việc.
Cuộc họp bây giờ không còn giống như trước đây nữa, ghế cũng được chuẩn bị đầy đủ, phòng họp bây giờ đã là một phòng họp đường đường chính chính.
Đại lão bản hiếm khi mở họp, một khi mở thì chắc chắn là chuyện lớn.
Dự án trung tâm phân phối trái cây trước đó chưa từng được công khai, nên ngoài một số ít người biết, những người khác đều mù mờ. Lần này đại lão bản đích thân mở họp, mọi người bàn tán xôn xao.
Nhân lúc Cố Yên còn chưa đến, giám đốc tài vụ Trần Khả liền bị mọi người vây lại hỏi han.
"Chị Khả, sao lại phải mở họp vậy ạ?" Người hỏi là giám đốc mua sắm Kim Minh.
"Tôi không biết, cái gì cũng không biết." Trần Khả kín miệng, chồng cô thường xuyên nói rằng cô đang phụ trách bộ phận quan trọng nhất của tập đoàn Thịnh Hoành, phải càng ít nói càng tốt, tự chuốc phiền phức vào mình thì không sợ, chỉ sợ chọc giận Cố Yên.
"Đừng hỏi chị Trần, hỏi chị ấy cũng không nói đâu." Phó Lệ Văn của bộ phận thương vụ lên tiếng, "Tôi thấy chúng ta nên hỏi bí thư Đổng thì hơn."
"Thôi đi, bí thư Đổng thì càng kín như bưng ấy chứ."
Mọi người cười ồ lên, tiếng cười còn chưa dứt, một người đẩy cửa phòng họp chạy vội vào, nói, "Hà tổng đến rồi, hỏi Hà tổng xem, chắc chắn Hà tổng biết."
Hà tổng ở đây đương nhiên là Hà Tiểu Sanh.
Hà Tiểu Sanh mặc bộ vest đứng đắn, thong thả bước vào phòng họp, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, cô lên tiếng, "Mọi người làm gì nhìn tôi thế, trên mặt tôi có hoa à?"
Trần Khả khoanh tay trước ngực, cười khẽ, "Không phải là mọi người đang tò mò sao lại mở họp hay sao?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận