Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 179: Liền yêu thích ngươi như vậy tự tin! (length: 7670)

Thẩm Du Thành trịnh trọng nhắc lại, "Nàng là bạn gái Cố Giang Hà, Cố Diễm Diễm sau này là chị dâu!"
Giang nãi nãi vẫn không dám tin, "Sao có thể?"
"Sao lại không thể?" Cố Giang Hà hỏi ngược lại.
"Cô nương đó sao có thể thích Cố Giang Hà, ngươi kém cái gì?"
Thẩm Du Thành nhếch mép cười, "Ngài đừng nghĩ mấy chuyện vô bổ đó, ta đi nấu cơm."
"Uổng công vui mừng một trận!" Giang nãi nãi rất buồn bực, định nói chuyện phối hôn cho Thẩm Du Thành cũng quên mất.
Cố Yên mời Quý Bạch Tình ăn lẩu, Quý Bạch Tình đề nghị đến bệnh viện xem Hoàng Thu Oánh, nếu nàng không đi thì gọi cô ấy cùng đi.
Hoàng Thu Oánh vừa tan làm, hai người gọi cô ấy đi ăn lẩu, đương nhiên là đi rồi, liền vui vẻ cùng các nàng lên đường.
Quán lẩu không quá xa, quán không lớn, tầm mười mấy bàn, đều là kiểu nồi đồng cũ, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt dê, hoàn cảnh cũng bình thường, nhưng đông khách, chắc chắn hương vị rất ngon.
Ba người phải chờ một lát mới có chỗ ngồi.
"Diễm Diễm, hay là cậu mở một quán lẩu đi," Hoàng Thu Oánh đề nghị, "Cậu xem đông khách chưa kìa, tớ góp cổ phần, Bạch Tình, đến lúc đó cậu cũng vào cổ phần, chúng ta ăn lẩu khỏi cần trả tiền."
Cố Yên cười nói, "Tự tin ở ta thế cơ à, không sợ ta ôm tiền bỏ chạy?"
Hoàng Thu Oánh hờ hững nói, "Cứ chạy đi, chạy đến chân trời góc biển, anh trai Quý bác sĩ cũng bắt được cậu."
Cố Yên cười rất vui vẻ, ba người bạn cùng ăn cơm đùa giỡn rất vui.
Cố Yên vừa ăn lẩu vừa nghiên cứu cách làm của quán này, nước lẩu của quán siêu đơn giản, chỉ cho thêm chút cơm cuộn rong biển, hành lá, gừng thái lát, vài cái nấm hương khô, mấy quả táo đỏ, cũng không cho thêm nước canh gì cả, đồ ăn cũng đơn giản, chỉ có thịt dê, cải trắng, miến, khoai tây, đậu phụ các loại rau củ bình thường, nhưng nước chấm lại cực kỳ ngon, đúng là linh hồn của món ăn!
"Thế nào, nghiên cứu ra chưa?" Hoàng Thu Oánh hỏi.
"Chưa nghiên cứu ra, nhưng ta mà mở thì chắc chắn kinh doanh tốt hơn bọn họ." Cố Yên từ tốn nói.
"Ta thích cái sự tự tin này của cậu!" Hoàng Thu Oánh cười nâng chén trà lên chạm cốc với Cố Yên.
Quý Bạch Tình nhất thời có chút giật mình, không phải vì thấy Hoàng Thu Oánh và Cố Yên chạm cốc, mà vì thấy bên bàn các nàng có người đứng, cô huých Hoàng Thu Oánh, mình thì đứng lên, Hoàng Thu Oánh nhìn cô, "Sao vậy?"
Quý Bạch Tình nháy mắt với cô ấy, Hoàng Thu Oánh nhìn theo hướng cô ấy chỉ, hết sức kinh ngạc, liền đứng dậy theo, "Chủ nhiệm Cận, trùng hợp thế, ngài cũng đến ăn lẩu à?"
Cố Yên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang đứng bên bàn, không biết từ lúc nào, người này hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, vai rộng, vẻ ngoài bình thường, tướng mạo thì thiên đình đầy đặn, địa các phương viên, chắc chắn có tướng làm quan, khí độ phi phàm.
Cố Yên cũng đứng dậy, thầm nghĩ, đây là lãnh đạo bộ phận nào.
"Ừ, vừa rồi bên kia nhìn hình như là các cô." Chủ nhiệm Cận rất hòa nhã, ánh mắt đảo qua Quý Bạch Tình và Cố Yên.
Hoàng Thu Oánh vội giới thiệu với ông ấy, "Đây là bác sĩ Quý, Quý Bạch Tình, cùng phòng với tôi."
Quý Bạch Tình chủ động bắt tay chủ nhiệm Cận, "Chào ngài, chủ nhiệm Cận."
"Chào cô Quý."
Hoàng Thu Oánh giới thiệu Cố Yên, "Đây là bạn tôi, Tiểu Cố." Cô không giới thiệu tên Cố Yên, vì Cố Yên không làm trong ngành y của bọn họ, nói cũng vô ích.
"Chủ nhiệm Cận, hay là ngài ngồi xuống ăn chút đi?" Hoàng Thu Oánh khách sáo mời.
"Ừ."
Chủ nhiệm Cận vừa nói "ừ", Hoàng Thu Oánh và Quý Bạch Tình đều ngây ra, Cố Yên nhanh chóng thu xếp ghế, nói, "Chủ nhiệm Cận, ngài ngồi, tôi đi lấy cho ngài đôi đũa."
Hoàng Thu Oánh cũng nhanh chóng phản ứng lại, khách sáo rót trà rót nước cho chủ nhiệm Cận, còn "quan tâm" hỏi ông có muốn uống rượu không, thêm thịt không.
Chủ nhiệm Cận nói bên kia bị ép rượu nên mới qua đây, định ăn chút cơm, Cố Yên lập tức gọi một phần mì sợi, bảo chủ quán cho thêm hai quả trứng gà sống, rồi bỏ vào nồi cho vị đại lãnh đạo không rõ lai lịch này món mì trứng gà, trông chủ nhiệm Cận có vẻ rất hài lòng.
Hoàng Thu Oánh kinh ngạc trước sự chu đáo của Cố Yên mà suýt phát bay, kín đáo giơ ngón tay cái lên với cô.
Có gì đâu chứ, đều là những điều cơ bản.
Chỉ là vốn dĩ ba người ăn rất vui vẻ, có vị "đại lãnh đạo" này vào Hoàng Thu Oánh và Quý Bạch Tình có chút không tự nhiên.
May mà chủ nhiệm Cận thực sự cắm cúi ăn mì, mọi người nhìn nhau một cái rồi dần bình tĩnh lại.
Cố Yên không ngờ rằng, tối nay cô lại được ăn lẩu miễn phí, vì chủ nhiệm Cận đã thanh toán tiền cho bàn của cô. Hơi ngại, nhưng lần sau mà có chuyện tốt như vậy, cô cũng không để ý!
Vừa ra khỏi quán lẩu, Cố Yên liền hỏi Hoàng Thu Oánh, "Vị lãnh đạo kia từ đâu ra vậy?"
"Cậu nhìn ra ông ấy là lãnh đạo à?"
"Đương nhiên là nhìn ra được rồi!" Vừa ăn lẩu xong cũng không dám há miệng rộng ra, vừa nói một cái là nghe mùi thịt dê nồng nặc, "Bộ phận nào?"
"Phòng vệ sinh."
"Thôi xong!" Cố Yên suýt quỵ xuống, đến bây giờ đây là vị "quan" lớn nhất mà cô gặp từ khi xuyên sách đến giờ, "Bước tiếp theo là trực tiếp lên bộ y tế đấy, giỏi đấy Tiểu Hoàng, mau ôm chặt đùi vào!"
Hoàng Thu Oánh giơ tay lên vỗ một cái vào lưng Cố Yên, "Nói bậy nói bạ."
Cố Yên biết mình lỡ lời, vội ôm chặt lấy cánh tay Hoàng Thu Oánh, làm nũng, "Đừng giận mà, tại tớ lỡ mồm thôi, ha ha."
"Đúng là cái đồ không ra gì!"
Cố Yên vẫn còn một thắc mắc, "Kỳ lạ thật, lãnh đạo lớn thế này sao lại đến những chỗ thế này ăn cơm?"
Cũng giống như tổng tài bá đạo sẽ không bế phu nhân từ quán bar ra, người có thân phận như bọn họ chắc chắn sẽ không ăn ở mấy quán bình dân mới phải.
Quý Bạch Tình đột nhiên lên tiếng, "Diễm Diễm tỷ, quán lẩu này nhìn vậy thôi chứ thực ra nổi tiếng lắm đó, đây là quán lẩu nổi tiếng của Tề Nam, từ thời Dân quốc đã có cái bảng hiệu này rồi."
"Bạch Tình nói đúng." Hoàng Thu Oánh phụ họa, "Thực sự rất nổi tiếng."
Cố Yên gật gù, vậy thì nghe còn hợp lý, trách sao nhân viên quán lẩu dù là đầu bếp hay chủ quán đều ngạo nghễ vậy, chỉ riêng cái bảng hiệu thôi là cũng có lực lắm rồi!
Ba người vừa đi vừa cười nói chuyện, Hoàng Thu Oánh tối nay muốn ở lại cùng Cố Yên, hai người đưa Quý Bạch Tình về ký túc xá, sau đó đi về nhà bà Giang.
Ăn lẩu cả người đầy mùi lẩu, vừa về đến nhà, hai người liền cởi áo khoác treo ra ngoài cho bay bớt mùi, rồi lần lượt đi rửa mặt.
Trước khi ra ngoài ăn lẩu, Cố Yên sợ phòng lạnh, đã đốt lò than, hé mở cửa lò, nên phòng rất ấm, vô cùng thoải mái.
Hoàng Thu Oánh rửa mặt trước, Cố Yên thì thêm than, đặt ấm nước lên trên lò, rồi bỏ một ít lá trà vào.
"Đêm hôm khuya khoắt còn uống trà, không sợ mất ngủ hả?"
"Chút xíu thôi, cho đỡ ngấy, lát nữa giúp tớ viết thư cho Cố Giang Hà."
Hoàng Thu Oánh nói, "Cậu tự viết đi, không biết chữ nào thì hỏi tớ, tớ chỉ cho."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận