Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 270: Nhiều tiền an tâm (length: 7710)

Thẩm Trọng Quang trầm giọng mở lời, "Mẹ, A Thành nói có lý, nhưng ta tuyệt đối không phải vì người khác nói sao mà muốn để mẹ ở lại thủ đô."
Giang nãi nãi thở dài, "Bao nhiêu năm nay con với muội muội sống bên ngoài không dễ dàng gì, mẹ không đoái hoài tới các con, là mẹ không chu toàn trách nhiệm, mẹ ở Tề Nam cũng thường xuyên nhớ đến các con, hận không thể ngày ngày ở cùng các con. Mẹ biết các con hiếu thảo, nhưng trước mắt mẹ thật không cần các con hầu hạ, đợi mẹ lớn tuổi hơn nữa mẹ sẽ đến, được không?"
Con cái hiếu thảo là chuyện tốt, nhưng Thẩm Du Thành nói rất đúng, người già rõ ràng không cần ai hầu hạ, còn cứ thế bị coi là người không thể tự lo, loại cảm giác này có lẽ không dễ chịu.
Trong lòng Thẩm Trọng Quang ngổn ngang, "Vậy thì chờ mẹ khỏe, để lão nhị đưa mẹ về, năm nay Tết Thanh Minh con về, A Thành không phải có đối tượng rồi sao, đến lúc đó con cũng xem một chút, con là bác ruột của nó, chuyện của nó con không lên tiếng, quan tâm là phải rồi."
Trên mặt Giang nãi nãi cuối cùng cũng có nụ cười, "Thế thì đúng, được, A Thành, con mau đi đi, mang đủ tiền chưa, không đủ thì tìm bác cả xin."
"Con có tiền." Thẩm Du Thành áy náy nói, "Bác, xin lỗi, con không nên cãi lời bác."
Thẩm Trọng Quang cười khổ, phất tay với hắn, "Mau đi đi."
Thẩm Du Thành đi lấy ví, nhanh chóng ra khỏi cửa, vừa ra cửa thì thấy Thẩm Du Minh đang đứng ở góc rẽ, hắn giật mình, "Nhị ca, anh đứng đây làm gì?"
Thẩm Du Minh trước giơ ngón tay cái với hắn, lập tức khoác vai hắn, hướng phía trước đi, "Dám bật lại ông anh, phục cậu!"
Thẩm Du Thành đưa tay sờ mặt, "Bác cả ra tay cũng mạnh ghê."
"Huynh đệ, chỉ bị ăn một bạt tai thì mày thắp hương cầu nguyện đi, năm ngoái cầm ghế phang tao."
Thẩm Du Thành khó hiểu, "Cầm ghế phang anh, anh làm gì chứ?"
"Hắc hắc… không quan trọng, không quan trọng, đi thôi, dẫn mày đi ăn dê nướng Đông Thuận, ngon cực."
"Hay là đi mua đồ cho cô đã." Trong lòng Thẩm Du Thành tính toán, không chỉ phải mua cho cô hắn, còn phải mua cho nhà bác cả.
"Để đồ ở nhà cô rồi đi luôn thôi."
"Sao cũng phải ngồi chơi một lát chứ."
"Thôi, bà bà của cô tao là người bản địa, người nơi khác vừa đến nhà bả bả liền cảm thấy là đến moi tiền." Thẩm Du Minh vỗ vai hắn, "Đừng để ý tao nói ba chữ 'người nơi khác' nhé, trước kia nhà chúng ta bả cũng khinh thường như thế, chỉ là ba tao giờ ngầu hơn chút, bả không dám thôi."
"Nãi nãi nằm viện, cô tới chưa?"
"Đến rồi, chỉ ở lại có nửa ngày, thôi, không nói bả nữa, đi thôi."
Họ vừa nói chuyện vừa đến chỗ Thẩm Du Minh đậu xe, vào trong xe rồi, Thẩm Du Thành đột nhiên hỏi Thẩm Du Minh, "Xe này bao nhiêu tiền?"
"Cái này hả?"
"Ừ."
"Cái xe nát này giờ bán một vạn đồng là có người tranh mua rồi."
"Xe mới thì sao?"
"Xe mới ba vạn mấy đồng, khoảng bốn vạn, xe Jeep còn chưa tính là đắt, biết Santana không, hồi đầu về nước chỉ có tám vạn đồng, giờ muốn kiếm một chiếc quan hệ cũng mười tám vạn đồng rồi!"
Thẩm Du Thành nghe mà đau răng, xe nát một vạn đồng, xe mới ba vạn mấy đồng, Santana…mười tám vạn đồng, mua xe khó thật!
"Nghĩ gì vậy?" Thẩm Du Minh hỏi.
"Diễm Diễm mỗi ngày cũng nhiều việc, tôi nghĩ mua cho nàng chiếc xe."
Thẩm Du Minh suýt chút nữa trượt tay khỏi vô lăng, "Huynh đệ, mày có bao nhiêu tiền mà muốn mua xe."
Thẩm Du Thành thở dài, "Chắc cũng chỉ mua nổi chiếc như của anh bây giờ."
"Xe này bây giờ cũng hơn một vạn đồng đó, mày sao nhiều tiền vậy?" Thẩm Du Minh lập tức khẩn trương, "A Thành, mày không được làm bậy nha!"
"Anh nghĩ đi đâu vậy, tao tích cóp đó."
Thẩm Du Minh thở phào, "Mày hù chết tao, nhưng mày giỏi thật. Xe này là của đơn vị tao, chắc chắn không thể bán rồi, nếu mày muốn thì tao có thể hỏi thử, mày phải suy nghĩ kỹ đó, mày với người ta còn chưa là gì, mày đã mua xe cho người ta rồi, coi chừng tiền đổ sông đổ biển."
Thẩm Du Thành đang nghĩ, "Tao sợ mua đồ cũ không tốt."
Hắn có chút khó quyết định, nếu hắn có thể mua xe mới thì hắn mua.
Thẩm Du Minh, được thôi, hắn còn lo tiền hắn đổ xuống sông xuống biển, người ta đã nghĩ đến chuyện mua xe mới rồi, có phải hắn có hiểu lầm gì đó không, người lính mỗi tháng kiếm được cả trăm đồng, thu nhập năm chỉ hơn một ngàn đồng một chút thôi, đồ cũ cũng không phải ai cũng mua được đó!
Thẩm Trọng Quang an tâm, Thẩm Du Thành ở lại thủ đô khá suôn sẻ, đợi Giang nãi nãi xuất viện được, bọn họ sẽ thu xếp một chút, lên đường trở về.
Từ sau khi Thẩm Du Thành rời đi, Cố phụ cũng rời Tề Nam, lúc về còn cố ý mang theo mấy cái bánh bao chay trong cửa hàng Cố Giang Hải, nói là mang về cho con và Cố mẫu nếm thử.
Cửa hàng bánh bao của vợ chồng Cố Giang Hải mở khá thuận lợi, ngoài việc giao bánh bao, số lượng họ bán tại chỗ cũng hơn một ngàn hai cái, mỗi ngày lợi nhuận ròng đều có thể giữ ở mức ba bốn mươi đồng trở lên.
Chỉ là hơi mệt, nhào bột thì có máy nhào rồi thì đỡ, nhưng nhồi bánh bao thì không hề nhẹ nhàng, mỗi ngày vợ chồng Cố Giang Hải đều xoa cổ tay đến đau nhức, nhưng cứ mỗi tối về nhà đếm tiền là thấy dù mệt đến đâu cũng đáng.
Chẳng mấy ngày, Cố Giang Hải và Mạnh Lan đã gom góp được hơn một ngàn đồng.
Cầm một xấp tiền dày, mắt Mạnh Lan ánh lên vẻ vui sướng, "May mà ta đi ra ngoài làm ăn, ở nhà làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy. Mai mốt về nhà, ta cũng mua cái ti vi, xem ai mà không ghen tị."
"Trước rút một ngàn đồng trả lại tiền cho Diễm Diễm." Cố Giang Hải chậm rãi nói, "Để lại tiền mua bột mua than, còn lại thì tiếp tục tích cóp."
Mạnh Lan vuốt xấp tiền nóng hổi còn hơi tiếc, nhưng vẫn lấy ra, đặt riêng một bên, "Mai chúng ta mang qua cho nàng."
"Không cần, đợi khi nào nàng đến thì trả cho nàng."
Mạnh Lan lại bắt đầu đếm số tiền còn lại, đếm một hồi thì dừng lại, nói, "Sân này có hai chúng ta ở thì hơi rộng, Diễm Diễm bây giờ còn thuê phòng, hay là bảo nó dọn qua đây ở chung, chúng ta ở cùng nhau còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Thôi," Cố Giang Hải nhìn quanh phòng, "Ở chung cũng chỉ làm vướng víu nó, hay là đừng làm thêm phiền phức cho nó. Ngủ thôi, ngủ thôi, mệt quá rồi, ngày mai còn phải đi kiếm tiền."
Mạnh Lan trước khi đi ngủ lại nhìn xấp tiền, thầm nghĩ, chẳng trách ai cũng liều mạng kiếm tiền, có nhiều tiền thì mới an tâm được!
Cố Yên thấy cửa hàng bánh bao của vợ chồng Cố Giang Hải mở khá thuận lợi thì cũng không quan tâm đến họ nữa, một lòng bận rộn việc của mình.
Sau một thời gian bận rộn, nhiệt độ bên kia cũng đã hạ, nhưng vẫn còn nhiều việc.
Ban đầu dự kiến có thể ra bốn trăm tấn hàng, nhưng khi hạch toán lại thì được hơn năm trăm tấn, phí chuyên chở còn thiếu của Hà Tiểu Xuyên đã trả hết, hơn nữa còn không nợ nần ai.
Hôm đó, Tiểu Tề vừa từ nơi khác về đã bị Trâu Sĩ Hồng gọi vào văn phòng, họ muốn mở cuộc họp bàn về số tiền kiếm được này nên phân chia như thế nào.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận