Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 234: Nghĩ xem không đến hắn cũng khó khăn (length: 8174)

Thấy Cố Yên cười tủm tỉm như cáo, Cố phụ chợt nảy ra một ý nghĩ, cô con gái thứ hai của hắn chẳng lẽ đã sớm tính toán hết rồi?
Cố phụ hắng giọng, cổ họng có chút run run, "Con đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Cố Yên gật đầu, "Con nghĩ rồi, chị dâu con làm bánh bao rất ngon, bọn họ có thể mở một tiệm bánh bao, chuyên bán bánh bao, đợi làm ăn khấm khá lên, bố với mẹ cũng qua đó giúp bọn họ, đến lúc đó cả nhà mình đều ở bên đó ổn định."
Cố phụ nghe đến mở tiệm bánh bao thì rất thất vọng, "Mở tiệm bánh bao thì kiếm được bao nhiêu tiền, ai còn ra ngoài mua bánh bao ăn chứ?"
"Người thành phố khác người quê mình, họ suốt ngày đi làm, tan ca về rất muộn, ai còn thời gian hấp bánh bao? Đều là lúc tan ca tiện đường mua về, mà bánh bao thì nhà nào chẳng ăn mỗi ngày, chắc chắn bán được không ít."
Cố phụ không hiểu nói, "Một cái bánh bao kiếm được bao nhiêu tiền, một ngày bán được mấy cái bánh bao?"
"Để con tính cho bố xem nhé, bệnh viện của Giang Hà hiện tại có tất cả hơn một trăm công nhân viên chức, hơn ba trăm bệnh nhân nội trú, mình cứ tính thấp nhất đi, trung bình mỗi người mỗi ngày ăn hết ba cái bánh bao, thì một ngày đã là một ngàn hai trăm cái bánh bao. Giả sử mỗi cái bánh bao lãi ba xu, thì một ngàn hai trăm cái bánh bao này có thể kiếm được ba mươi sáu đồng, một tháng đã kiếm được một nghìn đồng rồi. Hơn nữa, một ngày đâu chỉ bán được một ngàn hai trăm cái bánh bao, con thấy hai ngàn cái cũng bán được ấy chứ."
Cố phụ bị Cố Yên làm cho choáng váng, "Vậy một tháng rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất cũng phải một nghìn năm trăm đồng chứ."
Cố phụ đầu tiên là trố mắt kinh ngạc, rồi liền rất kích động, đến nỗi hút thuốc mà môi cũng run rẩy, một tháng kiếm được một nghìn năm trăm đồng, đó là điều mà ông chưa từng dám nghĩ đến.
Mặc dù Cố Giang Hà tin tưởng năng lực của Cố Yên, nhưng vẫn hỏi, "Hai ngàn cái, có bán được nhiều như vậy không?"
"Chắc là được," Cố Yên trầm giọng nói, "Công việc này cũng hơi mệt, nhưng mà có máy nhào bột thì chắc sẽ đỡ hơn."
Làm ruộng còn không mệt hơn sao? Cố phụ rít hai hơi thuốc, "Mở tiệm bánh bao hết bao nhiêu tiền?"
Cố Yên nói, "Hết bao nhiêu tiền bố với anh chị không cần lo, cửa hàng này con sẽ giúp anh chị mở, nhưng mà con nói trước, chuyện làm ăn kiếm tiền không có cái nào nhàn nhã đâu, đã làm thì phải làm cho tốt, không thể vì mệt mà bỏ cuộc."
Vẻ tỉnh táo tự tin trong ánh mắt của Cố Yên khiến Cố phụ thấy hơi hoảng sợ, đây có còn là con gái ông nữa không?
"Bố?" Cố Giang Hà gọi ông một tiếng.
Cố phụ hồi thần, "Được, Diễm Diễm chúng ta phải nói rõ nhé, cái tiệm bánh bao này nếu mở ra, thì cũng chỉ là của anh con thôi, không liên quan đến con. Tiền con bỏ ra mở tiệm, đợi anh chị con kiếm lại được thì bố bắt họ đưa hết cho con."
Ngạn ngữ có câu, cho cá không bằng dạy cách bắt cá, cô con gái này của ông, được đấy!
"Cũng không cần đâu, con gái của bố mắt không thiển cận như vậy đâu." Cố Yên nói, "Nhưng mà, con phải nhắc bố một câu, tiệm này là của anh trai và chị dâu con, không có bất cứ quan hệ gì với nhà mẹ đẻ chị dâu con."
Cố phụ gật gật đầu, thâm trầm nói, "Bố biết rồi. Chỉ là, Diễm Diễm chuyện tìm đối tượng vẫn phải tìm thôi, con nếu không muốn tìm ở quê thì tìm ở thành phố vậy. Con chờ Giang Hà cho con ăn nhờ ở đậu sao, nó còn kém con bốn tuổi, con già, nó cũng già, ai hầu hạ con?"
Cố Yên thầm nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự định để Cố Giang Hà nuôi dưỡng đến già sao, cô lập tức tỏ vẻ sẽ tìm người phù hợp.
Sau khi cùng Cố Yên quyết định chuyện mở tiệm bánh bao, tâm tình Cố phụ có vẻ như lập tức tươi tỉnh hẳn ra, ánh mắt cũng có sự chờ mong nồng đậm.
Tối hôm đó Cố phụ liền tuyên bố chuyện Cố Yên muốn bỏ tiền cho Cố Giang Hải và Mạnh Lan mở tiệm bánh bao ở thành phố, Mạnh Lan vừa mừng vừa sợ, cô còn đang lo không biết làm sao nói chuyện với Cố Giang Hải đây.
Cố Giang Hải tuy rất bất ngờ, nhưng cũng tỏ ra rất vui mừng khi được đến thành phố.
Người ta mà, ai mà chẳng muốn tiến lên chỗ cao hơn chứ?
Như vậy tốt quá, Cố Yên thầm nghĩ, kiểu gì cũng phải vài ba năm, đợi tiệm bánh bao mở, cả nhà họ Cố có nơi trông cậy, vậy là cô không uổng công mượn thân xác của Cố Diễm Diễm một chuyến rồi.
Mùng sáu, Cố Linh Linh lại một mình đến, vừa vào đã nói đến chuyện Lâm Quảng Kim, lần này Cố phụ không hề do dự mà nói với Cố Linh Linh, chuyện hôn sự của Cố Yên sau này ai cũng không cần quan tâm, nó tự mình sẽ giải quyết, Cố Linh Linh chưa ăn cơm đã rất không vui mà về, lúc đi còn nói chuyện nhà mẹ đẻ cô sẽ không quản nữa.
Chớp mắt đã là mùng bảy tháng giêng, cũng đến ngày Cố Giang Hà và Cố Yên về lại thành phố.
Cố phụ Cố mẫu cho họ hai bình lớn tương hạt đậu tự làm, còn cho họ mấy cái bánh bao không nhân lớn, thậm chí trưa mùng bảy còn gói một mẻ sủi cảo nhân thịt toàn bột trắng.
Mai Tử và Liễu Tử thì càng không muốn rời, năm nay, nhờ có Cố Yên về mà hai đứa nhỏ được ăn được uống lại được chơi, sớm đã nảy sinh tình cảm sâu đậm, Cố Yên đành hứa hè này sẽ đưa hai đứa lên thành phố chơi, tuy nói vậy nhưng lúc Cố Yên ngồi lên xe máy kéo, hai đứa vẫn khóc òa.
Hết cách, không thể vì trẻ con khóc mà không đi được.
Vương Hữu Lễ đi cùng với Cố Yên và mọi người, bác cả và mợ cả hẹn qua rằm tháng giêng mới đi.
Người về thì đông, người đi thì ít, ba người họ mua vé giường nằm, trong toa xe tuy vẫn có mùi, nhưng so với lần trước chật ních người về tết thì đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn mệt mỏi, xe máy kéo suýt nữa làm cho người cô tan nát xương cốt. Cô âm thầm thề, sau này, không cần thiết thì không về, chuyến này, cô cảm thấy mình sống mà như một kẻ ngốc!
Lúc về, Cố Yên không còn mặc áo bông dày nữa, cô thay bộ đồ đã mặc ăn tết, tóc cũng được buộc lên, cuối cùng cũng ra dáng con người.
Xe đến ga Tề Nam, nhìn dòng người chen chúc ở cửa ra ga, Cố Yên khẽ thở ra, cuối cùng cũng về rồi, cảm giác đến cả gió cũng tự do.
"Tỷ, tỷ có đói không?" Gần đến cửa ra ga Cố Giang Hà hỏi, "Ra ga xem có bán bánh bao không, mình ăn tạm cái bánh bao nhé."
"Không chắc đã có đâu."
"Vậy thì vào nhà ăn của bệnh viện ăn vậy," Cố Giang Hà vừa nói vừa đi gọi Vương Hữu Lễ ở phía trước, "Hữu Lễ, sao cậu không đi?"
Ở cửa ra ga có một người, người đó mặc quần áo đen, dáng người thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng, đứng giữa đám đông, muốn không nhìn thấy hắn cũng khó.
Vương Hữu Lễ. Tiêu rồi!
Cố Giang Hà thấy Thẩm Du Thành đứng ở cửa ra ga cũng sững người, hắn quay đầu kinh ngạc nói với Cố Yên, "Tỷ, thật là trùng hợp quá, chủ nhiệm Thẩm ở đây nè, có phải anh ấy cũng đến đón người không?"
Cố Yên đang mò chìa khóa trong túi xách, trong lòng tính toán sau khi về sẽ làm gì trước, nghe đến cái tên này, phút chốc ngẩng đầu lên nhìn… A a a a!
Cố Yên hoảng sợ, ném hành lý trên tay vào tay Cố Giang Hà, còn mình thì cắm đầu chạy về phía Thẩm Du Thành.
Từ xa cô đã dang hai tay ra, Thẩm Du Thành mặt mày tuấn tú nở nụ cười ngọt ngào, anh cũng dang hai tay ra, chỉ chờ người đã lâu không gặp nhào vào lòng!
Cố Giang Hà há hốc mồm, nhìn hai người đang ôm chặt nhau ở cửa ra ga, đột nhiên cảm thấy mình đứng không vững.
"Hữu Lễ, Hữu Lễ," Cố Giang Hà gọi hắn, "Cậu đỡ tớ với."
Trời ơi, hắn không nhìn nhầm chứ, tim hắn nhảy không chịu nổi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận