Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 25: Hết chuyện để nói (length: 7658)

Lời của Cố Yên không phải nói tùy tiện.
Trong «biển cả nhân sinh», tại cuộc hôn nhân của Quý Bạch Tình, nàng không chỉ một lần hồi tưởng lại tình cảm của nàng và Cố Giang Hà.
Cố Yên đã đi ra đến mấy mét, Quý Bạch Tình vẫn đứng tại chỗ không hề động, thực sự là vì Cố Yên hôm nay gây chấn kinh cho nàng quá lớn.
Ánh mắt Quý Bạch Tình không tự chủ đuổi theo bóng dáng chị gái Cố Giang Hà, nàng vẫn là dáng vẻ mập mạp kia, chỉ là dù là quần áo trên người hay kiểu tóc đều gọn gàng hơn rất nhiều, trong lúc đó nàng nghĩ đến thần sắc lúc nói chuyện của nàng, ánh mắt kiên định, thần thái ung dung.
"Bạch Tình? Bạch Tình!" Ngụy Thư Nhiên lay cánh tay Quý Bạch Tình, vẻ mặt ngưng trọng, "Ngươi đừng nghe nàng nói bậy."
Quý Bạch Tình hồi thần trong cái lay của Ngụy Thư Nhiên, nàng thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Đi thôi, sắp đến giờ làm việc."
Lúc đi, nàng không nhìn ánh mắt của Ngụy Thư Nhiên bên cạnh, nếu như nàng nhìn, nhất định sẽ cảm thấy ánh mắt của Ngụy Thư Nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về Quý Bạch Tình thất thần, cả đường không hề nói chuyện nhiều với Ngụy Thư Nhiên, Ngụy Thư Nhiên thấy tâm tình nàng không tốt, khuyên nàng vài câu thấy nàng có vẻ hờ hững, cũng không mặt dày mày dạn nữa. Nàng là y tá, vừa về đến liền đến phòng bệnh tách ra với Quý Bạch Tình.
Quý Bạch Tình và Hoàng Thu Oánh cùng ở khoa phụ sản, buổi chiều nàng có ca khám bệnh, về đến phòng, dù còn chưa đến giờ khám bệnh, nàng vẫn thay áo blouse trắng đi phòng khám, không biết sao, nàng lại đi đến chỗ cấp cứu.
Khi đi trên hành lang đụng phải điều dưỡng trưởng khoa cấp cứu Trình Hiểu Yến mà nàng quen biết, điều dưỡng trưởng chủ động chào hỏi nàng, "Bác sĩ Quý, sao cô lại tới đây?"
Hai tay Quý Bạch Tình đút trong túi áo blouse trắng, giật giật khóe miệng, "Tôi đến gác cổng lấy chút đồ." Thấy tay điều dưỡng trưởng còn cầm đồ, vội nói, "Cô mau đi đi."
"Ừ, lát gặp." Trình Hiểu Yến đi hai bước, đột nhiên quay lại nói, "Bác sĩ Quý, bác sĩ Cố hôm qua trực đêm, hôm nay không có ở khoa, hắn không ở phòng trực ban mà chuyển về ký túc xá rồi."
Quý Bạch Tình.
Đợi đến khi nàng định giải thích không phải đến tìm Cố Giang Hà thì điều dưỡng trưởng đã lạch bạch rời đi, lạch bạch đi đường là đặc trưng của khoa cấp cứu.
Dựa vào giác quan thứ sáu, Cố Yên đoán được Quý Bạch Tình nhìn nàng hồi lâu, trên thực tế hôm nay không phải thời cơ xin lỗi tốt, nếu không có cái Ngụy Thư Nhiên kia ở đó, Cố Yên tuyệt đối sẽ không nói vào hôm nay.
Bởi vì xin lỗi không chỉ cần chân thành còn phải thể hiện bằng hành động, có thể người khác sẽ không để ý ngươi cầm bao nhiêu đồ, nhưng việc không tay không mà thêm xin lỗi chân thành, bao giờ cũng dễ dàng được tha thứ hơn so với chỉ nói bằng miệng.
Cố Yên không kịp nghĩ nhiều, xách túi lớn túi nhỏ về nhà bỏ xuống, không kịp thu dọn, lại lên xe đạp đi mua than, chờ người đưa than đến, đồ dùng tạp hóa mì sợi đều đặt mua hết, trời cũng đã sắp tối.
Nhà bếp của Giang nãi nãi đã có khói lửa, Cố Yên nghĩ nghĩ, vẫn không thu dọn đồ đã mua về, trực tiếp đạp xe về ký túc xá bệnh viện, đến ngay nhà Hoàng Thu Oánh, sáng lúc đi nàng thấy Hoàng Thu Oánh ôm bụng không biết bây giờ thế nào.
Ký túc xá Cố Giang Hà không bật đèn, lúc đi đến cửa nhà Hoàng Thu Oánh, Cố Yên cố ý ngó lên trên nhìn một chút, khóa cửa rồi, nghĩ chắc hắn đi làm.
"Tiểu Hoàng?" Cố Yên cười tủm tỉm đẩy cửa nhà Hoàng Thu Oánh ra.
Á, không ai à? Hoàng Thu Oánh không ở nhà?
"Lén la lén lút như trộm cắp làm gì đó?"
Thanh âm bỗng dưng vang lên, dọa Cố Yên giật mình.
"Hì hì, đi nhà vệ sinh hả?"
Hoàng Thu Oánh đưa tay đẩy nàng một cái, ra hiệu Cố Yên vào, "Đã thu xếp xong chưa?"
"Ừm," Cố Yên đặt chìa khóa xe đạp của Hoàng Thu Oánh lên bàn của nàng, quan sát nàng rồi hỏi, "Cậu sao rồi, khó chịu lắm à?"
"Khó chịu lắm."
Cố Yên xắn tay áo lên, "Cậu nghỉ đi, để tớ đi nấu cơm."
"Không cần đâu."
Cố Yên thở dài, vẻ mặt ai oán nhìn vào mặt Hoàng Thu Oánh, "Cậu chê tớ ăn uống của cậu à?"
Hoàng Thu Oánh.
Nhìn bộ dạng buồn rầu của Hoàng Thu Oánh, Cố Yên vui vẻ đi nấu cơm.
Cuộc sống đã chán ngắt thế này, nếu không tự tìm chút niềm vui, chẳng phải chết ngạt sao?
Thật ra Cố Yên cũng chỉ nói vậy thôi, nàng sẽ không vô sỉ ăn nhờ ở đậu, tối nay đến đây nàng đã mang theo nửa con gà luộc.
Bây giờ không so được với cuộc sống tương lai, muốn ăn gì liền có thể mua thứ đó, món gà luộc kiểu này phải rất tình cờ, vừa hay có người muốn nửa con, nàng liền góp với người ta một con, tốn của nàng bảy tám đồng, đau cả lòng.
Đã qua giờ tan tầm từ lâu, hành lang toàn là người đi nấu cơm, thấy Cố Yên tới, không thiếu những người quang minh chính đại xì xào bàn tán, Cố Yên cứ làm như không thấy, nửa con gà này là nàng định nấu canh cho Hoàng Thu Oánh.
Canh gà này không cần bỏ quá nhiều gia vị, bỏ chút hành gừng rượu gia vị, thêm hai cánh hồi hương, đun nhỏ lửa từ từ, vớt bọt, đợi đun gần được rồi thì bỏ chút muối, là được.
Uống canh gà ngon nhất là có cơm rang.
Cơm rang rắc vào canh gà có thể giảm bớt dầu mỡ, ăn thanh miệng, chỉ là bây giờ không thể chuẩn bị cơm rang được.
Nấu xong nửa con gà, Cố Yên vớt ra xé thành sợi nhỏ, rưới nước tương, trên bỏ nhiều tiêu, ớt, đổ dầu nóng vào là thành món gà xé cay tê đơn giản.
Tiện chảo dầu, Cố Yên lại xào một đĩa cải dầu vừa hái, một bữa tối phong phú mà ít calo đã chuẩn bị xong.
Canh gà tươi ngon dễ nuốt, thịt gà cay tê thơm nức, rau cải dầu thanh mát giải ngán. Cố Yên ăn một bữa tối hợp vị nhất từ khi xuyên sách tới giờ, đương nhiên món gà xé cay tê này, Hoàng Thu Oánh không dám ăn, nàng cũng chỉ có thể tặc lưỡi thưởng thức chút hương vị.
Vừa ăn cơm, Hoàng Thu Oánh vừa nói chuyện vu vơ với Cố Yên, "Cậu vẫn định làm thêm à?"
"Ừm, khó tìm việc quá."
"Để lát tớ hỏi giúp cậu xem sao."
Cố Yên kinh ngạc, "Cậu tìm việc làm giúp tớ á?"
Sao Cố Yên không kinh ngạc cho được? Một người có thể chủ động nói giúp tìm việc làm, vậy chứng tỏ người đó phải rất tin tưởng người kia.
Vẻ mặt Hoàng Thu Oánh có chút mất tự nhiên, "Chỉ là nói giúp cậu hỏi thôi, không biết có chắc chắn được không nữa."
"Cậu đừng giúp tớ hỏi nữa," Cố Yên thở dài, "Với bộ dạng này của tớ đi cũng chỉ làm mất mặt cậu thôi, tớ làm việc vặt cũng tốt, tự do lại có thể giảm béo."
"Cậu không phải đã bắt đầu gầy rồi sao?"
Mắt Cố Yên sáng lên, "Nhìn ra à?"
Hoàng Thu Oánh liếc bụng nàng, chậm rãi nói, "Lần đầu tớ gặp cậu, cậu cũng mặc bộ này, lúc đó cúc áo trên như sắp bung ra rồi."
Cố Yên hết chuyện để nói, ta cảm ơn ngươi!
Hoàng Thu Oánh lại nói, "Làm việc không nhìn bề ngoài, làm tốt là được."
Đũa gắp thịt gà của Cố Yên dừng lại, cũng có chút ý vị, em trai ruột không thay đổi được quan điểm, ở chỗ Hoàng Thu Oánh này lại nhận được phản hồi, ai, bất quá cũng là chuyện tốt, không phải sao?
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận