Yêu Long Cổ Đế

Chương 979: Không nghĩ tới người

Chương 979: Không ngờ rằng, cảnh tượng bên trong ngọn thần sơn thời Viễn cổ lại không xa hoa, lãng phí như trong tưởng tượng. Trong lòng nhiều người đều nghĩ rằng, ngọn thần sơn thời Viễn cổ hẳn phải là cảnh tượng của Kim Loan điện, nhưng cũng có người lại nghĩ rằng bên trong Thần sơn Viễn cổ sẽ là một cảnh tượng quỷ khóc sói gào, dù sao nơi này hình thành từ rất nhiều oán niệm từ thời Viễn cổ và Thái Cổ. Kẻ nào tâm chí không vững vàng, một khi tiến vào, liền sẽ lập tức run chân, sinh ra sợ hãi. Còn trên thực tế, bên trong lại tối đen như mực, giống như phát sinh ở một không gian khác, có chút giống thế giới trong thế giới. Sau khi Tô Hàn tiến vào, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân không có mặt đất, trên đầu không có bầu trời, bốn phía tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Hơi trầm ngâm, Tô Hàn lên tiếng: "Nói đi, tại sao phải giúp ta?" Dù là chín đạo màn bạc biến mất hay là Huyền Quy ra tay, rõ ràng đều là Thần sơn Viễn cổ đang giúp hắn, hoặc cũng có thể nói là, bên trong Thần sơn Viễn cổ, có người đang giúp hắn. Tô Hàn không phải kẻ không biết tự lượng sức mình, xét thân phận, hắn bất quá chỉ là Thanh Hồng Vương, xét thực lực, hắn còn kém Nam Thanh Thánh Linh Vương một trời một vực, vậy mà Thần sơn Viễn cổ lại giúp hắn. Tô Hàn không ngây thơ cho rằng hắn lớn lên quá đẹp trai, đi đâu cũng có người giúp mình, hiển nhiên là có nguyên nhân. Sau khi Tô Hàn dứt lời, bốn phía không có tiếng đáp lại, nhưng Tô Hàn lại cảm thấy sau lưng có một ngón tay bỗng nhiên chọc vào vai mình một cái. Thân thể Tô Hàn chấn động, vội quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy gì cả. Nhưng hắn biết, người vừa đâm mình tuyệt đối là một ngón tay! Nói cách khác, nơi đây có người tồn tại. "Ngươi là ai?" Tô Hàn nhíu mày, tiếng nói vừa dứt, ngón tay kia lại chọc vào lưng hắn một cái nữa. Tô Hàn chỉ cảm thấy một cơn gió mát thổi tới, lạnh lẽo theo đáy lòng dâng lên. Kinh sợ! Dù hắn đã sống gần ức năm, đối với chuyện quỷ quái hoàn toàn không tin, cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng hắn sống ở hậu thế, còn nơi đây là Thái Cổ! Mà lại, trong một hoàn cảnh đưa tay không thấy năm ngón, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, bỗng nhiên có người từ sau lưng chọc vào mình một cái, dù tâm cảnh có mạnh mẽ hơn, cũng sẽ có chút kinh sợ. "Đi ra!" Tô Hàn quát lên. Hắn cảm kích người này giúp hắn, nhưng cũng chán ghét cách người này trêu chọc hắn như vậy. "Không vui chơi..." Một giọng nói có chút thô ráp vang lên, mang theo chút không vui, còn có...nồng đậm ủy khuất. Tô Hàn nghe được rõ ràng ý ủy khuất, càng nhíu mày, hỏi lần nữa: "Rốt cuộc ngươi là ai?" "Hắc hắc hắc, ngươi đoán đi, đoán trúng có thưởng." Giọng nói kia nói. "Lười đoán." Tô Hàn trợn trắng mắt. "Không có ý nghĩa, vẫn là không có ý nghĩa." Giọng nói kia nói. Tô Hàn có chút mất kiên nhẫn, nói: "Dù thế nào, ta đã tiến vào Thần sơn Viễn cổ, theo lý ngươi hẳn là giúp ta thực hiện một nguyện vọng." "Không cho!" Giọng nói kia nói thẳng: "Ta liền không muốn cho ngươi, liền không giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, ngươi có thể làm gì ta giọt?" Trong lời nói tràn đầy vẻ trẻ con, giống như cố ý đang hờn dỗi với Tô Hàn, khiến Tô Hàn có chút bất đắc dĩ. Đúng vậy, người ta không cho hắn cơ hội thực hiện nguyện vọng, vậy hắn phải làm sao? "Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?" Tô Hàn bất lực nói. "Thôi được, không đùa ngươi." Giọng nói kia vừa nói xong, cảnh vật bốn phía bỗng nhiên biến đổi. Một tia sáng xuất hiện trong tầm mắt của Tô Hàn, khoảng cách rất xa, nhưng lại từ từ xua tan bóng tối xung quanh. Tô Hàn thấy rõ, đó là một vầng mặt trời. Sau ánh sáng ấy, đất đai bắt đầu xuất hiện quanh Tô Hàn, có những lùm cây và những cây đại thụ cao vút che trời. Phảng phất chỉ trong nháy mắt, hoặc cũng có thể là một vạn năm, mọi thứ nhanh chóng cao lên, trong chớp mắt đã vút vào mây xanh, không thấy đỉnh. Thiên địa xuất hiện, sương mù dày đặc bao phủ, những hốc cây được tạo ra trên cành của những cây cổ thụ này. Rất nhiều bóng người không biết từ khi nào hiện lên, có người đang đùa giỡn, có người đang hái quả dại, có người lại mắc dây mây giữa hai thân cây, nằm nghỉ ngơi thư thái. Khi nhìn thấy những bóng người này, đồng tử của Tô Hàn co rút lại, thân thể chấn động mạnh mẽ, một vệt màu đỏ trào dâng trong đáy mắt hắn. Màu đỏ ấy, là nước mắt. Những bóng người kia…là người rừng! "Lần này biết ta là ai chưa?" Một bóng người nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt Tô Hàn, há miệng để lộ hàm răng không mấy trắng, cười hắc hắc liên tục. "Ngươi...ngươi..." Tô Hàn chỉ tay vào đối phương, giọng nói run rẩy, nhất thời có chút không nói nên lời. Hắn đã sống nhiều năm như vậy, tâm cảnh có thể nói là không màng đến chuyện gì, nhưng giờ khắc này, tâm cảnh bình lặng như mặt hồ bị khuấy động, nổi lên sóng lớn ngút trời. "Ta vẫn luôn thấy cái tên Tiểu Thanh này khó nghe, nhưng ta vẫn không đổi, vì đó là ngươi đặt cho ta." Bóng người kia thu lại nụ cười, cũng nhìn Tô Hàn, trong mắt hắn, hai hàng nước mắt trào ra. "Tiểu Thanh..." Thân thể Tô Hàn run rẩy, không thể nhịn được nữa, đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy hắn. Tiểu Thanh vẫn cao gần bằng Tô Hàn, hai người cứ ôm nhau như vậy, rất lâu rất lâu, không ai nói một lời nào. Đến khi mặt trời sắp lặn, Tiểu Thanh mới cười nói: "Ngươi có phải thích ta rồi không?" "Cút." Tô Hàn hít sâu, mắng một câu, rồi buông Tiểu Thanh ra. Người trước mắt này chính là Tiểu Thanh, người đã cùng hắn trải qua hơn một năm ở thời Viễn cổ! Tô Hàn không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại hắn ở nơi này, hắn còn tưởng rằng sau khi thời Viễn cổ qua đi, bản thân hắn luyện tập, chẳng mấy chốc sẽ đến Thượng cổ, cái tên Tiểu Thanh này, người này, e rằng cả đời chỉ có thể xuất hiện trong ký ức của mình. Còn tất cả chuyện đã xảy ra trước đó, giờ phút này đã được giải thích rõ ràng. Dù là chín đạo màn bạc biến mất hay là Huyền Quy ra tay, chắc chắn đều do Tiểu Thanh âm thầm giúp đỡ..."Nếu không phải nơi này chỉ sắp tới ta quản hạt, chứ không phải là của ta, ta nhất định sẽ bảo con Lục Bì quy kia cắn chết tên đó rồi." Lúc mặt trời sắp lặn, hai người ngồi trên một sợi dây leo, thoải mái tán gẫu. "Lục Bì quy?" Khóe miệng Tô Hàn co giật một thoáng, ho nhẹ nói: "Được thôi, Lục Bì quy thì Lục Bì quy." "Sao vậy, ta nói sai chỗ nào à?" Tiểu Thanh nghi ngờ hỏi. Tô Hàn trợn mắt liên tục, nói sai à? Ngươi đang nói cái gì vậy! Rõ ràng người ta là con rùa da xanh, vào trong miệng ngươi thì thành Lục Bì quy, hơn nữa người ta chính là Huyền Quy đó, chỉ cần thổi một hơi đã có thể khiến Thánh Linh Vương - một trong mười cường giả hàng đầu Đông vực - hộc máu, còn ngươi lại gọi người ta là Lục Bì quy, tổ tông nhà ngươi à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận