Yêu Long Cổ Đế

Chương 4817: Sẽ có người tới!

Chương 4817: Sẽ có người tới!
Chiến đội Huyết Côi cứ vậy rời khỏi lều vải, rời đi buổi diễn lớn.
Nữ tử trung niên kia, cũng không biết xuất phát từ ý tưởng gì, thật sự không ra tay với chiến đội Huyết Côi.
Cát Minh Sơn Xuyên, cách khu nghỉ ngơi còn một đoạn đường.
Mà trong đoạn lộ trình này, bao gồm cả Truy Phong cốc, rừng gai các địa điểm.
Bất quá như thường mà nói, cho dù có yêu ma xâm nhập nơi đây, cũng sẽ không quá mạnh, chỉ riêng thực lực cá nhân của Tô Hàn, cũng đủ để đảm bảo an toàn cho cả chiến đội.
Chớ nói chi lúc này Hạ Lam đã là Phàm Thánh tứ trọng.
Hà Phong cũng đã bại lộ thân phận Thiên Yêu tộc!
Trước đây Hà Phong cho rằng, thân phận Thiên Yêu tộc của mình bị bại lộ sẽ bị đồng đội kỳ thị, xa lánh.
Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, sau đó mọi người dường như đã quên chuyện này, vẫn cười nói vui vẻ như trước.
Hà Phong vô cùng rõ ràng, mọi người đang dành cho hắn sự tôn trọng đầy đủ.
Còn hắn, cũng dần dần hòa nhập vào bầu không khí này, không còn trầm mặc ít nói, âm u đầy tử khí như trước nữa.
Điều khiến Tô Hàn thấy câm lặng là, bản tính của tên này hoàn toàn không kém cạnh Lăng Tiếu, Lưu Vân.
Trước đây, tên tiện nhân Thượng Quan Tiêu là vô địch trong chiến đội, hiện tại cuối cùng cũng có người 'đối đầu' được với hắn...
...
Trở lại khu nghỉ ngơi, mọi người vẫn không dừng lại chút nào.
Mà là trực tiếp rời khỏi đại khu phía nam, thẳng hướng Thanh Quang thành mà đi.
Trong Thanh Quang thành, có trận truyền tống trực tiếp đến phó thành có thể giúp mọi người tiết kiệm thời gian.
Bất quá, đến Thanh Quang thành, Tô Hàn không đi ngay đến trận truyền tống, mà mang theo chiến đội Huyết Côi đi một chuyến Phúc Tinh lâu.
Bùi Đông Nghiệp, quản sự Phúc Tinh lâu ở Thanh Quang thành, đương nhiên không thể quên Tô Hàn.
Hắn rất tinh mắt, Tô Hàn vừa vào Phúc Tinh lâu, hắn đã chú ý tới.
Nhớ tới một trăm triệu nguyên tố tinh thạch lần trước đã gây ra hàng loạt náo động, Bùi Đông Nghiệp không khỏi run rẩy một chút.
"Đại nhân!"
Hắn không nói hai lời, từ trên lầu chạy xuống, tay còn bưng một chén trà.
"Đại nhân, xin mời dùng trà!"
Phòng khách tầng một vẫn có người khác.
Thấy Bùi Đông Nghiệp cung kính như thế, họ không khỏi lùi lại mấy bước, cố gắng cách xa vị 'đại nhân vật' này.
"Còn nhớ ta không?" Tô Hàn cười nói.
Khóe mắt Bùi Đông Nghiệp giật giật. Lão tử có quên mình tên gì cũng không thể quên mặt ngươi!
Đương nhiên, trong lòng nghĩ vậy, mặt ngoài hắn cười làm lành: "Sao dám quên, đại nhân anh tư, tiểu nhân làm sao dám quên."
"Lần này đến, là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ." Tô Hàn nói.
Bùi Đông Nghiệp trong lòng hoảng hốt: "Đại nhân chẳng lẽ...lại muốn truyền lời?"
"Không phải, ta muốn Phúc Tinh lâu thông báo một tin tức." Tô Hàn nói.
Bùi Đông Nghiệp thở phào nhẹ nhõm: "Cái này dễ thôi, Phúc Tinh lâu chúng ta vốn dĩ làm nghề này."
"Là hướng về toàn bộ Thánh Vực." Tô Hàn nói tiếp.
Bùi Đông Nghiệp lảo đảo một phen.
Lại tới? !
Tin tức hướng toàn bộ Thánh Vực có khác gì truyền lời chứ?
"Đại nhân, van xin ngài, thật đấy, xin ngài đừng làm khó ta."
Bùi Đông Nghiệp muốn khóc: "Tiểu nhân làm quản sự cũng đâu có dễ, chuyện lần trước đã khiến Thái A cung suýt nổ tung rồi, nếu lại có lần nữa, tiểu nhân khó mà giữ được mạng nhỏ!"
"Lần này không liên quan đến Thái A cung của ngươi, ta muốn ngươi nói với Thánh Vực rằng chiến đội Huyết Côi ở đại khu phía nam đang chiêu mộ người, ai muốn gia nhập có thể đến thử." Tô Hàn nói.
Bùi Đông Nghiệp lại thở phào, cảm giác như mình vừa đi lanh quanh quỷ môn quan.
Bất quá ngay sau đó, hắn lại nhíu mày.
"Đại nhân giờ đang ở chiến đội Huyết Côi? Chiến đội đó hình như chỉ là một chiến đội Thanh Đồng."
"Bạch Ngân." Tô Hàn nói.
"Ồ."
Bùi Đông Nghiệp hờ hững, rõ ràng trong mắt hắn, chiến đội Bạch Ngân cũng chẳng có gì ghê gớm.
"Một chiến đội Bạch Ngân tuyển người... đâu cần phải ầm ĩ thế chứ?"
Bùi Đông Nghiệp nói: "Đương nhiên, đại nhân đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là muốn tiết kiệm chút tiền cho ngài thôi, dù sao thông tin hướng toàn bộ Thánh Vực luôn rất đắt."
"Đắt cỡ nào? Ta trả không nổi à?" Tô Hàn cười như không cười.
Bùi Đông Nghiệp nhìn thái độ đó thì hiểu, không cần nói gì nữa.
"Vậy mời đại nhân cho biết điều kiện tuyển chọn, còn có thù lao như thế nào, càng chi tiết càng tốt." Bùi Đông Nghiệp nói.
Tô Hàn biết Bùi Đông Nghiệp muốn tốt cho mình, nên nói ngay: "Không có điều kiện gì, ngươi chỉ cần thêm vào thông tin một điều —— quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay thành viên Bạo Tuyết của chiến đội."
"Vậy còn thù lao gia nhập chiến đội?" Bùi Đông Nghiệp vừa ghi chép vừa hỏi.
"Không có thù lao, toàn bằng một bầu nhiệt huyết."
Bùi Đông Nghiệp: "..."
Người có thể vung ra nhiều tiền đến mức kinh khủng thế này, không lẽ đầu óc có vấn đề?
Sao có thể nói ra những lời này được chứ?
Không có bất cứ thù lao gì, ai dại mà chạy đường xa xôi đến đây chỉ để gia nhập một chiến đội Bạch Ngân chứ?
Toàn bộ Thánh Vực đâu chỉ có một chiến trường Yêu Ma ở đại khu phía nam, nếu thật sự muốn kiếm điểm tích lũy, thì đi đại khu khác không phải tốt hơn sao?
Bùi Đông Nghiệp thật sự không hiểu nổi ý định của Tô Hàn là gì.
Bất quá hắn vốn không hiểu rõ nhiều chuyện, ví dụ như lần trước.
"Cần bao nhiêu tiền?" Tô Hàn hỏi.
"Không có quá nhiều điều kiện, cũng không cần huy động quá nhiều lực lượng, giá cả cũng phải giảm đi không ít."
Bùi Đông Nghiệp nói: "Một trăm vạn thánh tinh là đủ."
Tô Hàn thầm lưỡi.
Chỉ là truyền tin tức thôi mà đã tốn một trăm vạn thánh tinh, đây là vốn liếng của thế lực lớn đấy!
Tuy hắn có tiền, nhưng cũng thấy các thế lực lớn này kiếm tiền quá nhanh đi mất!
"Ở kiếp trước, ta chỉ lo nghiên cứu các cấp độ tu vi, chưa bao giờ để ý tới chuyện này, lại quên rằng còn vô số người phải mưu sinh."
Tô Hàn thở dài trong lòng: "Có lẽ, chính vì vậy mà có nhiều người phản bội đến thế?"
Lấy ra một trăm miếng nguyên tố tinh thạch, Tô Hàn nói: "Còn lại ba mươi vạn thánh tinh thì tìm cho ta đi, ta cần đi truyền tống trận."
"Đại nhân muốn đi phó thành?"
Bùi Đông Nghiệp lập tức nói: "Ta có thể liên lạc với quản sự Phúc Tinh lâu ở phó thành, để tránh đại nhân bị lạnh nhạt."
"Được, vậy xin đa tạ." Tô Hàn nói.
...
Sau khi ra khỏi Phúc Tinh lâu, mọi người trong chiến đội Huyết Côi đều ngơ ngác nhìn Tô Hàn.
Hạ Lam lên tiếng trước: "Trước khi về đại khu phía nam, ta thường ở Thanh Quang thành, chưa từng thấy quản sự Bùi cung kính với ai đến vậy, nhiều lắm cũng chỉ là khách khí thôi."
"Không còn cách nào, bọn họ đều vì tiền, mà ta lại là người có tiền." Tô Hàn nhún vai.
"Với ngươi, Phúc Tinh lâu ở Thanh Quang thành đâu tốn bao nhiêu tiền đâu?" Thượng Quan Tiêu nói.
"Ta vừa rồi chẳng phải đã tiêu một trăm vạn rồi sao? Chẳng lẽ cái đó không phải tiền à?" Tô Hàn hỏi.
"Nói đến cái này, ta đang muốn hỏi đây này."
Hạ Lam nhíu mày nhìn Tô Hàn: "Tốn một trăm vạn thánh tinh để chiêu mộ đội viên hướng toàn Thánh Vực mà không có chút thù lao nào, ngươi nghĩ sẽ có ai đến không?"
Tô Hàn mỉm cười.
"Ta dám cá là nhất định sẽ có người tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận