Yêu Long Cổ Đế

Chương 1031: Đều cút cho ta!

Chương 1031: Đều cút cho ta!
Lời của Tô Hàn vừa dứt, hắn liền không nói thêm gì nữa, cất bước đi tiếp lên trên. Mà Lý Phàm có lẽ đã suy nghĩ thông suốt, hoặc cũng có thể thật sự cảm thấy mình không phải là đối thủ của Tô Hàn, có nói thêm nữa cũng vô ích, nên im miệng không nói. Còn những đệ tử khác ngăn cản Tô Hàn, một số người khôn khéo, chỉ đi lướt qua cho có lệ, liền vọt sang một bên, số còn lại đầu óc không được lanh lợi thì đều bị những cơn lốc của Tô Hàn đánh bay ra ngoài. Ngọn núi dành cho đệ tử ngoại môn, trong rất nhiều tiếng kinh hô, cứ thế nhẹ nhàng mà qua.
Vị trí hai vạn trượng trên Nguyệt Nha Sơn, chính là khu vực của đệ tử nội môn, ba vạn trượng là nơi ở của các đệ tử đỉnh cấp, còn bốn vạn trượng là của đệ tử thân truyền, cứ mỗi một vạn trượng lại có đệ tử dừng chân ở đó. Khi Tô Hàn bước qua vị trí một vạn năm ngàn trượng, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy cảnh tượng tương tự như khi ở năm ngàn trượng, rất nhiều đệ tử ngoại môn đứng ở trên cao nhìn mình. Cảm giác này, cảnh tượng này khiến Tô Hàn có chút khó chịu. Tựa như bản thân chỉ là một đệ tử Nhất Đao Cung bình thường, còn những người này lại là sư huynh sư tỷ của mình, ở đó chờ xem mình trò hề, chờ đợi chế giễu và khinh thường, cứ vậy đứng xem náo nhiệt, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Tô Hàn vốn cũng không phải là cái thứ đệ tử 'c·hó má' gì ở nơi này, hắn là Tông chủ của Phượng Hoàng Tông, thân phận của hắn cao quý, đừng nói đến những đệ tử ngoại môn này, mà ngay cả đệ tử nội môn, chính là những thân truyền đệ tử của Nhất Đao Cung như Chu Dục, Nam Hồng cũng làm sao có thể so sánh được với Tô Hàn? Đến khi nào mà những người này được phép chỉ trỏ hắn, khi nào mà những người này có quyền đứng đó xem náo nhiệt, khi nào thì được chế giễu, mỉa mai, khinh thường và coi thường hắn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Hàn lạnh như băng, không còn vẻ bình thản lúc trước nữa, mà tỏa ra khí tức lạnh lẽo như tảng băng. Hắn cất tiếng, giọng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp cả Đệ Tử Sơn: "Hôm nay Tô mỗ đến đây, chỉ vì Nam Thanh. Bọn ngươi nếu muốn ngăn cản, không sao cả, nhưng bản tông sẽ không còn nương tay như trước nữa. Có lẽ các ngươi nghĩ đây là Nhất Đao Cung nên bản tông không dám làm gì các ngươi, các ngươi có thể thử xem, bản tông tin rằng, các ngươi chắc chắn sẽ không muốn thấy hậu quả đó."
Đoạn đối thoại này nhanh chóng lan truyền khắp Đệ Tử Sơn, dù là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, hay thậm chí là đệ tử đỉnh cấp và đệ tử thân truyền cũng đều nghe được! Bất kỳ ai nghe thấy đều biến sắc, nhớ đến sự tàn nhẫn, quả quyết, và cách làm việc dứt khoát như sấm sét của Tô Hàn.
Tô Hàn, Tô Bát Lưu, Tô Tôn! Tại sao người khác lại gọi hắn là Tô Bát Lưu? Ban đầu là vì một mình hắn có sức mạnh ngang một tông môn bát lưu, sau này lại là bởi vì, một mình hắn, đồ sát sạch sẽ một tông môn bát lưu! Còn tại sao người khác lại gọi hắn là Tô Tôn? Không chỉ bởi vì có rất nhiều cường giả Long Hoàng Cảnh vây giết hắn mà hắn vẫn không chết, mà còn vì trước khi bị vây giết, hắn đã oanh sát Mặc Tổ của Vương gia - một cường giả Ngụy Hoàng Cảnh đỉnh phong. Ngay trong khi bị vây giết, hắn vẫn tìm cách đánh lén hai anh em Lâm Phản và Lâm Chính, dẫn dụ bọn người Từ Hỏa luôn đứng ngoài xem náo nhiệt vào tròng!
Đây là một loại thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào? Trong hoàn cảnh đó, việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là chạy trốn, mà là lôi kéo đám người kiếm thánh Từ Hỏa của Thái Bình Tông vào cuộc! Điều này cho thấy hắn, Tô Hàn, cực kỳ ghét việc bị người khác xem trò cười!
Những chuyện cũ đã từng diễn ra, người thấy thì nhớ, người không thấy cũng từng nghe kể lại. Cho nên, ngay khi Tô Hàn vừa dứt lời, gần như hơn một nửa số người trên Đệ Tử Sơn đều biến sắc. Những đệ tử nội môn trước đây nghe theo lệnh của Nam Thanh còn muốn ngăn cản cũng đều bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên ra tay hay không.
"Ha ha ha..."
Đúng vào lúc này, tiếng cười lớn của Nam Thanh vang lên.
"Tô Bát Lưu, ngươi thật sự coi mình là kẻ vô địch trên Long Võ đại lục này sao? Đây là Đệ Tử Sơn của Nhất Đao Cung ta đấy!"
"Nhất Đao Cung ta luôn nổi tiếng đoàn kết, ta là đệ tử thân truyền thứ tám của cung chủ, người bên dưới đều là sư đệ sư muội của ta, sao họ có thể trơ mắt nhìn ngươi đến đây gây sự với ta?"
"Ta không sợ ngươi, nhưng không có nghĩa là ta muốn giao đấu với ngươi."
"Nếu ngươi có thể bình yên vô sự đi đến được chỗ của đệ tử thân truyền, ta cũng có thể cùng ngươi luận bàn một phen, chỉ sợ ngươi không có đủ thực lực đó!"
"Các đệ tử nghe lệnh!"
"Bất kỳ ai hôm nay ngăn cản Tô Hàn, ngày mai đều có thể đến chỗ ta, Nam mỗ sẽ đích thân giảng đạo, ca ca của Nam mỗ cũng sẽ mở đường, giảng đạo cho các vị mười ngày!"
Lời của Nam Thanh vừa dứt, mọi người xung quanh đều im lặng. Nếu là đặt vào ngày xưa, cho dù là Nam Thanh hay Nam Hồng giảng đạo, chắc chắn sẽ có vô số đệ tử tranh nhau đến nghe, dù sao đây là cơ hội tốt nhất để được tiến vào khu vực núi của đệ tử thân truyền. Mật độ linh khí ở khu vực của đệ tử thân truyền cao hơn bất kỳ nơi nào khác của Đệ Tử Sơn, dù cho không hiểu rõ những gì Nam Thanh và Nam Hồng giảng, thì ít nhất cũng có thể lên đó hấp thụ một chút linh khí. Một ngày tu luyện tại khu vực của đệ tử thân truyền có thể bằng mười ngày ở khu vực đệ tử đỉnh cấp, vài chục ngày ở khu vực nội môn và hàng trăm ngày ở khu vực ngoại môn!
Nhưng lúc này đây, các đệ tử lại im lặng. Bởi vì để được đến núi của đệ tử thân truyền thì phải đắc tội Tô Hàn, nếu là người khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngại, nhưng với Tô Hàn... bọn họ không thể không cân nhắc. Tô Hàn đã bước vào Đệ Tử Sơn, đánh cho những người ở khu vực ngoại môn ít nhất gần vạn người bị thương. Nếu chuyện này xảy ra vào ngày thường, thì sớm đã có cao tầng Nhất Đao Cung ra mặt can ngăn, nhưng hôm nay đến tận bây giờ, vẫn không có ai xuất hiện.
Điều này cho thấy điều gì? Điều đó có nghĩa là việc Tô Hàn tiến vào Đệ Tử Sơn đã được sự cho phép, còn việc bọn họ ra mặt ngăn cản này chỉ là tự phát mà thôi, cho dù Tô Hàn có thực sự ra tay đánh họ thì cũng chẳng ai quan tâm đến. Tuy rằng bọn họ không tin Tô Hàn dám giết người ở trên ngọn núi này, nhưng với tính cách của Tô Hàn, ai có thể dám chắc hắn không ra tay tàn độc.
"Ta nhắc lại lần nữa."
Giọng Tô Hàn lúc này lại vang lên, vô cùng bá đạo: "Hôm nay bản tông tới đây, chỉ vì Nam Thanh, còn những người khác... đều cút cho ta!"
Thanh âm vang dội, tựa như sóng lớn ầm ầm, quét ngang toàn bộ Nguyệt Nha Sơn. Vừa dứt lời, thân ảnh của Tô Hàn đã đi tới vị trí hai vạn trượng của Nguyệt Nha Sơn, tức khu vực của các đệ tử nội môn. Hắn vừa đến nơi thì đã thấy một nam tử mặc áo xanh đi ra nghênh đón, người này chừng bốn mươi tuổi, phía sau hắn còn có một số lượng lớn đệ tử nội môn.
Vừa đi tới trước mặt Tô Hàn, người này liền lên tiếng: "Tô tông chủ, Đệ Tử Sơn không được phép xông xáo loạn, ngài vẫn nên..."
"Vù!"
Lời của hắn còn chưa dứt, thì bóng dáng của Tô Hàn đã trực tiếp biến mất. Đến khi xuất hiện thì hắn đã đứng ngay trước mặt nam tử này. Sắc mặt nam tử kia biến đổi lớn, vừa định ra tay thì chỉ cảm thấy có một bàn tay nắm chặt cổ mình, chợt dùng sức, hung hăng nhấc bổng lên!
"Lời ta vừa nói, ngươi là không nghe vào, hay là căn bản là không có nghe?" Giọng nói lạnh như băng, phát ra từ trong miệng Tô Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận