Yêu Long Cổ Đế

Chương 3045: Tán tu liên minh người tới (6 càng)

Chương 3045: Người của Liên minh Tán tu tới (6 chương)
Trong nháy mắt, thời gian một tháng đã trôi qua. Trận chiến gây xôn xao kia cũng đã dần dần lắng xuống. Mọi người tiếp tục bàn tán, là một chuyện khác.
Tranh đoạt chiến của Tán tu!
Đây là một trong ba sự kiện lớn đỉnh cao của Trung Đẳng tinh vực, còn khoảng hai tháng nữa sẽ hoàn toàn khai mạc, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Liên minh Tán tu, thật ra cũng được xem là một thế lực. Đáng tiếc là, tán tu dù sao cũng chỉ là tán tu. Sức hướng tâm và sức ngưng tụ - những thứ hư vô mờ mịt này, đặt vào bọn họ lại không thích hợp. Nếu không, nếu tất cả tán tu đều có thể hợp thành một mối, thì cho dù là Thánh triều, cũng không dám tùy tiện trêu chọc bọn họ.
Đương nhiên, tạm thời không nói đến liên minh Tán tu, chỉ nói đến cuộc tranh đoạt chiến của tán tu, vẫn rất mạnh. Mặc dù những tu sĩ tham gia tranh đoạt chiến không được vượt quá Tiên Vương cảnh, cao nhất là dưới Tiên Quân cảnh, nhưng không nghi ngờ gì, trong ba sự kiện lớn thì số người tham gia tranh đoạt chiến của tán tu tuyệt đối là nhiều nhất! Mỗi lần đều vượt quá mấy chục vạn người, hơn trăm vạn người cũng là chuyện bình thường. Nó tương đương với một cuộc chiến tranh nhỏ.
Hơn nữa, mặc dù là tranh đoạt chiến của tán tu, nhưng mỗi lần tổ chức, đều sẽ mời rất nhiều thế lực lớn đến tham quan. Việc mời mọc này, cũng không phải kiểu Đế tử, Thánh tử. Nếu không thì không đi, nhưng đã đi, thì toàn bộ đều là Hoàng chủ, Đế chủ, những nhân vật thực sự tầm cỡ!
Đương nhiên, liên minh Tán tu cũng sẽ mời Thánh triều. Nhưng các Thánh chủ thường sẽ không tới tham gia, bọn họ quá kiêu ngạo, coi trời bằng vung, cho dù là chuyện trọng đại như vậy, họ cũng không thèm để vào mắt. Nhiều lần tổ chức tranh đoạt chiến tán tu như thế, cũng chỉ có một lần, xuất hiện một vị Thánh chủ mà thôi…
…“Hoàng chủ, người của liên minh Tán tu đã tới.”
Hồ Tước nói với Tô Hàn: “Ý của bọn họ, có lẽ là hy vọng ngài qua đó tham quan tranh đoạt chiến của tán tu.”
“Ừm.” Tô Hàn khẽ gật đầu. Việc này hắn đã sớm đoán trước. Nếu là trước trận đại chiến kia, thì liên minh Tán tu, thật sự không nhất định sẽ đưa ra lời mời với hắn. Nhưng bây giờ thì khác rồi. 17 tòa đế triều vây công Phượng Hoàng hoàng triều, lại toàn quân bị tiêu diệt. Thực lực của Phượng Hoàng hoàng triều rốt cuộc mạnh đến mức nào? Điều này không thể dùng đỉnh cấp hoàng triều để hình dung, bởi vì ngay cả đế triều, cũng chưa chắc có thể đối phó được 17 tòa đế triều hợp lại tấn công. Phượng Hoàng hoàng triều, tuy nói vẫn là hoàng triều, nhưng trong lòng rất nhiều người, đều đã xem nó như đế triều rồi. Hơn nữa, còn không phải đế triều hạng thấp. Ít nhất cũng phải là trung thượng đẳng, thậm chí là đế triều thượng đẳng! Tô Hàn với tư cách hoàng chủ, thanh danh đang nổi, nếu có thể mời hắn đến, tuyệt đối là một chuyện rất vẻ vang, sao lại không làm? Cho dù Tô Hàn từ chối, liên minh Tán tu cũng sẽ không có tổn thất gì, dù sao những người có quyền của liên minh Tán tu bị cự tuyệt, cũng nhiều rồi, bọn họ sớm quen rồi.
“Đi, bảo bọn họ đến Phượng Hoàng điện.” Tô Hàn nói.
“Vâng.” Hồ Tước đáp lời, rồi lui ra.
Mà sau khi hắn rời đi, mắt Tô Hàn hơi híp lại. “Thật sự là vì địa vị của ta được nâng cao, nên mới đến mời ta, hay là… có người muốn bọn họ mời ta?”
Hắn lẩm bẩm: “Đã qua một tháng, những đế triều kia đích thực là không ra tay nữa, nhưng ta cũng luôn ở trong hoàng triều, bọn chúng không có cách nào nhúng tay vào được.”
“Vậy thì, lần này mời ta đi tham quan tranh đoạt chiến của tán tu, có phải là muốn dụ ta ra ngoài không?”
Tô Hàn từ trước đến giờ đều là người dùng ác ý để phỏng đoán đối phương. Người lạ thì không đáng tin, nhất là trong tình huống này. Đương nhiên, hắn không sợ. Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cho dù bây giờ xảy ra đại chiến, Phượng Hoàng hoàng triều cũng không phải không có sức phản kháng! Chẳng qua là, Tô Hàn vẫn còn muốn mượn cái cuộc chiến giành vinh dự Đế tử kia, để đám đế triều đó phải trả giá đắt mà thôi.
Không lâu sau, Hồ Tước dẫn theo vài bóng người tiến vào trong Phượng Hoàng điện. Người dẫn đầu, là một lão giả. Trông có chút lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, thân hình còn hơi còng lưng.
“Hoàng chủ, vị này là sứ giả cấp cao nhất của liên minh Tán tu, Ngô Thành Hiền, lão Ngô.” Hồ Tước nói.
“Ta biết rồi.” Tô Hàn gật đầu.
Mấy người phía sau Ngô Thành Hiền, nhìn đều rất trẻ tuổi, có nam có nữ. Khi bắt đầu tiến vào Phượng Hoàng điện, bọn họ vẫn lén lút quan sát Tô Hàn.
“Lão phu, bái kiến Tô hoàng chủ.” Ngô Thành Hiền run rẩy nói.
Tô Hàn mỉm cười: “Ngô lão không cần khách sáo như vậy, mời ngồi trước đi.”
Ngô Thành Hiền gật đầu, được hai nam nữ trẻ tuổi đỡ, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
“Đã sớm nghe danh Tô hoàng chủ cực kỳ trẻ tuổi, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngô Thành Hiền hàn huyên.
“Ngô lão quá khen.” Tô Hàn đáp.
Lời này của Ngô Thành Hiền cũng hơi giả dối. Chân dung của Tô Hàn đã lan tràn khắp nơi, đầy cả Trung Đẳng tinh vực. Còn nghe nói sao? Ngươi sợ là đã xem không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ?
“Nghe nói Tô hoàng chủ năm nay, rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Ngô Thành Hiền hỏi một câu.
Lát sau, ông lại nói: “Đương nhiên, lão phu cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu Tô hoàng chủ không muốn trả lời, thì coi như chưa nói gì.”
Nói là nói vậy, nhưng mấy nam nữ trẻ tuổi phía sau Ngô Thành Hiền đều mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía Tô Hàn.
Tô Hàn trầm ngâm một lát, nói: “Tính ra thì, chắc là đã hơn một vạn năm ngàn tuổi rồi.”
Lời này vừa nói ra, mấy người trẻ tuổi kia đều ngây người tại chỗ. Ngô Thành Hiền cũng đồng tử co rút lại, theo phản xạ nói: “Tô hoàng chủ một vạn năm ngàn tuổi, đã đạt đến Tiên Quân cảnh, còn tạo ra được một thế lực khổng lồ như vậy?”
Ông ta thật sự kinh ngạc! Những chuyện liên quan đến tuổi trẻ của Tô Hàn, ông đã nghe không ít. Nhưng ông cho rằng, dù trẻ thì cũng phải sống ít nhất mười vạn năm trở lên chứ? Đừng nói là mấy hoàng chủ kia, mà ngay cả rất nhiều vương chủ, sống mấy chục vạn năm cũng là chuyện thường tình. Cho dù Tô Hàn thật sự đã sống mười mấy vạn năm, nhưng thành tựu hiện tại của hắn, cũng đã quá kinh người. Nhưng Ngô Thành Hiền không ngờ rằng... Tuổi tác của Tô Hàn lại chỉ hơn một vạn năm ngàn tuổi! Chuyện như vậy thường sẽ không có ai khoác lác, cũng không cần thiết phải nói khoác làm gì. Chuyện tuổi tác, vốn chỉ là chuyện tầm phào. Thế giới tu sĩ, coi trọng thực lực chứ không phải tuổi tác, nói khoác chuyện này cũng không có ích lợi gì.
“Tô hoàng chủ… Thật mạnh!” Ngô Thành Hiền từ đáy lòng thốt ra một câu khen ngợi.
Mấy người phía sau ông thì mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống.
“Ngô lão hôm nay đến Phượng Hoàng hoàng triều, có chuyện gì?” Tô Hàn hỏi.
“Có chuyện gì thì tạm thời chưa nói, Tô hoàng chủ cảm thấy, mấy tiểu tử kia phía sau lão phu thế nào?” Ngô Thành Hiền cười nói.
Tô Hàn nhìn mấy người đó một lượt, rồi cười nói: “Không tệ, rất có tiềm năng.”
“Mỗi một người trong bọn họ đều hơn hai vạn tuổi.” Ngô lão túm một cô gái trẻ ra. Nàng tướng mạo xinh đẹp, mặc sa y màu đỏ nhạt, trông dịu dàng và trang nhã.
“Nàng tên là Tần Tuyền, vẫn luôn ngưỡng mộ Tô hoàng chủ, hôm nay biết lão phu tới đây, nhất định phải đòi theo, bất đắc dĩ lão phu đành phải dẫn nàng theo.” Ngô Thành Hiền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận