Yêu Long Cổ Đế

Chương 4420:   gặp lại Cửu Đàm cổ thần

Nói thật, tòa cung điện màu hồng phấn kia, trong toàn bộ trụ sở tông môn này, quả thực vô cùng chói mắt, cũng quả thực rất đẹp mắt, có một chút hương vị thanh xuân hoạt bát, không giống như những cung điện bình thường khác, cứng nhắc. Nhưng không hiểu vì sao, Tô Hàn nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cảm thấy rất khó chịu. Hắn đôi khi sẽ tự giễu, cảm thấy mình trùng sinh một kiếp, làm sao cũng xem như người trẻ tuổi, quan niệm trước đây cũng cần phải thay đổi một chút. Nhưng mà, đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Rất nhiều đệ tử Phượng Hoàng Tông, đều nghe tiếng mà đến, tiến hành ‘tham quan’ tòa cung điện của Bạch Cốc và Bạch Sam. Bọn họ mặc dù có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy hai tỷ muội Bạch Cốc, nhưng đối với tòa cung điện này thật sự khen không ngớt miệng. Tô Hàn bỗng nhiên có chút hiểu ra, vì sao Nam Cung Ngọc, Vân Thiên Thiên các nàng đều thích tòa cung điện này. Khoảng chừng nửa tháng trôi qua, Tô Hàn đang nghĩ, rốt cuộc có nên vì Nam Cung Ngọc các nàng xây một tòa cung điện như thế hay không, để trụ sở tông môn Phượng Hoàng Tông thêm chút trẻ trung thì Tô Dao lại nói với Tô Hàn, Nam Cung Ngọc các nàng đã chuyển vào tòa cung điện kia rồi. “Không thể nào?” Tô Hàn không thể tưởng tượng nổi nói: “Trong lòng Bạch Sam, ngoài Đế Thiên ra, Phượng Hoàng Tông chúng ta chẳng có ai tốt đẹp, sao lại chấp nhận cho Vũ Tuệ các nàng vào ở?” “Các vị ở cùng nhau giao tiếp không có trở ngại, mặc dù ta cũng không biết các mẹ dùng biện pháp gì, nhưng Bạch Cốc và Bạch Sam, thật sự chấp nhận các nàng.” Tô Dao cười nói. “Không đúng!” Tô Hàn mày bỗng nhiên nhíu lại: “Đế Thiên không phải vẫn ở trong tòa cung điện đó sao? Vũ Tuệ các nàng lại vào ở, điều này có chút... Không hay lắm?” “Sao vậy, cha ghen?” Tô Dao trêu chọc nói. Mặt Tô Hàn đỏ ửng: “Ghen cái gì, nói linh tinh.” “Hì hì!” Tô Dao liếc mắt nhìn, rồi nói: “Không đùa người nữa, từ khi các dì vào ở tòa cung điện đó về sau, đại nhân Đế Thiên đã bị đuổi ra ngoài, hắn hiện tại đã về nơi ở cũ rồi.” Tô Hàn khẽ thở phào, dùng giọng điệu hết sức đồng tình nói: “Đáng thương Đế Thiên... Chỉ làm người tốt có mấy ngày mà thôi.” “Ha ha ha, cha mới là người lo lắng nhất đó hả?” Tô Dao cười lớn. “Đi một bên!” ... Ba ngày sau, cuối cùng cũng có người đến Phượng Hoàng Tông. Không ngoài dự liệu của Tô Hàn, chính là Đông Huyền Minh Cung! Mà lại, là vị trưởng lão chấp hành thủ tịch Thanh Âm Cung, Quần Âm cổ thần, người trước đó trợ giúp Cửu Đàm cổ thần, lại bị Vân Vương phủ ngăn cản! Lần này, Đông Huyền Minh Cung thật sự có thể nói là làm lớn chuyện, toàn bộ đệ tử Thanh Âm Cung đều đi theo tới, ít nhất vượt quá năm triệu người, số lượng lít nha lít nhít đó, giống như mây đen, một mực bao phủ trên vùng trời Phượng Hoàng Tông, rất lâu không tan. Đồng thời, ngoài Đông Huyền Minh Cung, còn có Thiên Long Môn, Phượng Vũ Các, cùng với Côn Luân Trai, và Tinh Không Liên Minh! Mấy thế lực cấu kết làm việc xấu này, từ khi liên hợp với nhau, hủy diệt trụ sở tông môn của Phượng Hoàng Tông, dường như vẫn đứng ở cùng một trận doanh. Uy thế của bọn chúng rất lớn, khí tức ngút trời, uy áp hóa thành lốc xoáy, hình thành như cự thú thực chất, không ngừng gào thét trên hư không. Mỗi một thế lực đều có Cổ Thần cảnh tới, Côn Luân Trai và Tinh Không Liên Minh đều là tam tinh, mà Cổ Thần của Thiên Long Môn và Phượng Vũ Các thì là nhị tinh. Bọn chúng vốn là thế lực cấp hai, về tổng thực lực, thua kém khá nhiều so với các thế lực Côn Luân Trai, Đông Huyền Minh Cung. Ngoài Cổ Thần cảnh ra, các đệ tử thành viên đến từ những thế lực này cũng không ít, thêm cả Đông Huyền Minh Cung, chắc chắn đã vượt quá mười triệu người. Trận thế đáng sợ đó, khiến cho những thế lực rìa xung quanh Phượng Hoàng Tông run rẩy. Bọn chúng chợt phát hiện, Phượng Hoàng Tông thật không phải là ‘hàng xóm tốt lành’ gì, từ khi Phượng Hoàng Tông đặt trụ sở tông môn ở nơi này, nơi này chưa từng có thái bình. Bị kéo vào, cũng thường xuyên gặp phải tai bay vạ gió. Rất nhiều thế lực đã đang nghĩ, có nên dời trụ sở tông môn đến chỗ khác không, dù cho tài nguyên ít một chút, thần khí nhạt hơn một chút, cũng đỡ hơn ngày ngày lo lắng sợ sệt. So với các thế lực đó, Phượng Hoàng Tông với vai trò ‘kẻ cầm đầu’, trông có vẻ không lo lắng cho lắm. Cho dù là có hàng vạn bóng người đứng trên hư không, nội bộ Phượng Hoàng Tông vẫn bình tĩnh như trước, không chút gợn sóng. Rất nhiều đệ tử ngẩng đầu nhìn lên vô số thế lực trên hư không, trong ánh mắt mang theo mỉa mai và khinh thường, căn bản không thể nhìn ra chút hoảng sợ nào. Bọn họ, sớm đã quen rồi. Cho dù đối phương có mạnh hơn Phượng Hoàng Tông, họ cũng vẫn sẽ không thấy lo lắng. Bởi vì họ biết, chỉ cần có Tông chủ ở đây, con thuyền Phượng Hoàng này sẽ vẫn sẽ xuôi dòng, bất tử bất diệt! “Tông chủ!” “Gặp qua Tông chủ!” Có những tiếng bái kiến đứt quãng, bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến. Chỉ thấy bóng dáng Tô Hàn, đang được một đám cao tầng vây quanh, từ từ đi ra từ trong đại điện Phượng Hoàng. Bước chân của hắn rất chậm, giống như đang nhàn nhã đi dạo, vẻ mặt của hắn càng lạnh nhạt, ánh mắt di chuyển xung quanh, chính là không nhìn lên hư không, tựa như xem hàng vạn bóng hình đó là không khí. Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, mỗi khi có đệ tử với vẻ mặt kích động hành lễ với hắn, hắn đều khẽ gật đầu đáp lại. Biểu hiện tự tin và có tính toán trước đó, khiến cho lòng những đệ tử Phượng Hoàng Tông vốn đã không lo lắng càng thêm vững dạ. Trải qua thời gian dài như vậy mài giũa và giằng co, bọn họ thậm chí muốn trực tiếp khai chiến với đối phương! Đáng tiếc, hiện tại chưa phải lúc. “Gió gì đã đưa chư vị tới đây vậy?” Tô Hàn từng bước một, hai chân dần dần bước lên, dần dần rời khỏi mặt đất. Khi lời nói của hắn vừa dứt, thân ảnh hắn đã đứng ở chỗ cách Quần Âm cổ thần không xa. “Hơn ngàn vạn đệ tử, cơn gió này, không hề nhỏ.” Tô Hàn nói thêm. “Đương nhiên không nhỏ!” Quần Âm cổ thần không nói gì, Cửu Đàm cổ thần bên cạnh lại âm trầm hừ lạnh: “Vật phẩm trọng yếu nhất của Đông Huyền Minh Cung ta, bị Phượng Hoàng Tông cướp đi, ngươi nói việc này có nhỏ hay không?” “Chứng cứ.” Tô Hàn thản nhiên nói: “Đưa ra chứng cứ, bản tông sẽ tin ngươi.” “Còn cần chứng cứ sao? Chuyện Phượng Hoàng Tông các ngươi làm, các ngươi tự biết trong lòng?” Cửu Đàm cổ thần hừ lạnh nói. “Nếu ngươi không có chứng cứ, thì đừng nên ở đó sủa bậy.” Tô Hàn dừng một chút, rồi nói: “Ta còn nói Đông Huyền Minh Cung của ngươi, cướp đoạt chí bảo của Phượng Hoàng Tông ta đó, bản tông có phải có thể tùy ý đến đòi hay không?” “Ngươi đã đến, chẳng qua không đòi ra được thôi.” Cửu Đàm cổ thần nói. “Đúng vậy, bản tông chưa bao giờ nghĩ đến, một thế lực lớn như Đông Huyền Minh Cung mà cũng sẽ trơ trẽn quỵt nợ như vậy, xem ra hai chữ ‘thành tín’, không hề liên quan đến độ lớn của tông môn, ngươi nói có đúng không?” Tô Hàn nói. “Họ Tô kia, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Cửu Đàm cổ thần lập tức quát: “Nhân Đình cung đồng ý lời hứa, ngươi tìm Nhân Đình cung mà đòi, Đông Huyền Minh Cung ta, từ đầu đến cuối không hề hứa hẹn ban thưởng gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận