Yêu Long Cổ Đế

Chương 4670:   trong sinh hoạt gia vị

Chương 4670: Gia vị trong cuộc sống
Từ những người này, Tô Hàn thật sự cảm nhận được thế nào là "ếch ngồi đáy giếng", chính xác là "ếch ngồi đáy giếng"! Một đám Tiên cảnh mà thôi, hoàn toàn không biết gì về sức mạnh thật sự, hết lần này tới lần khác còn ngông cuồng như vậy. Nơi này cũng coi như cách xa bảy đại khu phòng, nếu đặt vào bảy đại khu phòng, loại tồn tại này e là không sống nổi một ngày.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Vương đại nhân tiếp tục ép hỏi. Cùng lúc đó, uy áp của hắn đã hoàn toàn dồn lên người Tô Hàn, cố gắng đè nén, đe dọa. Nhưng Tô Hàn lại có thể sợ một Tiên cảnh như hắn sao? Mặc cho uy áp của Vương đại nhân hung hăng thế nào, Tô Hàn vẫn cứ đứng im, mặt không hề biến sắc. Vương đại nhân dù ngông cuồng, nhưng không phải kẻ ngốc, tự nhiên phát hiện ra chuyện này.
Bất quá, dù hắn đoán được Tô Hàn có thể mạnh hơn mình, nhưng vẫn không hề lùi bước, ngược lại trông càng thêm hung hăng. "Xem ra, ngươi là đỉnh cấp Tiên cảnh?" Vương đại nhân cười khẩy nói: "Thì sao? Bên trong Chí Tôn cung ta, đâu phải không có Thần cảnh, ngươi mà dám làm càn, một lát nữa liền có thể biến thành tro bụi!". "Trả lời ta, ngươi muốn tìm cái gì!".
"Ngân Hà chi quang." Tô Hàn 'thành thật' nói.
"Ngân Hà chi quang?". Vương đại nhân ngẩn ra một lúc, chợt phá lên cười ha hả. "Ha ha ha ha… Các ngươi nghe chưa? Hắn muốn tìm Ngân Hà chi quang đấy!". "Ngươi nói đúng, Ngân Hà chi quang ở ngay trên Trùng Vân tinh của ta, nhưng với tu vi của ngươi… Mà dám vọng tưởng như thế sao?". "Đó là thứ ngay cả Thần cảnh còn không chạm được, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?".
Tô Hàn mất đi hứng thú và kiên nhẫn nói chuyện với đám người này, trong mắt hắn, tất cả đám tu sĩ này cộng lại, còn không bằng một con giun dế. "Yêu ma xâm nhập, số lượng tu sĩ của bảy đại khu phòng giảm sút, mà nơi này vẫn còn nhiều côn trùng có hại như thế." Tô Hàn thầm nghĩ: "Xem ra sau này Phượng Hoàng tông tuần tra, không thể chỉ nhắm vào bảy đại khu phòng nữa rồi!".
"Nhóc con, lập tức cút về cho ta!" Vương đại nhân đột ngột quát lên: "Ngân Hà chi quang chắc chắn tồn tại, ta thậm chí còn biết nó ở đâu, nhưng chỉ bằng ngươi, cũng dám mơ tưởng đụng vào, thật đúng là kẻ ngốc nói mộng!". Tô Hàn cau mày, lùi lại một bước. Chính một bước này đã khiến Vương đại nhân và đám người hiểu lầm rằng Tô Hàn sợ bọn chúng.
"Khoan đã!". Vương đại nhân lại lên tiếng, khiến bước chân của Tô Hàn dừng lại, đồng thời nói: "Chính vì ngươi xuất hiện mà chúng ta hao tốn rất nhiều nhân lực, ngươi muốn đi thì cũng không được, nhưng phải nộp ra một ngàn miếng thần tinh, nếu không thì chuyện này khó giải quyết đấy!".
"Một ngàn miếng?" Mắt Tô Hàn sáng lên. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Vương đại nhân và đám người, rõ ràng một ngàn miếng thần tinh này đối với bọn họ không hề nhỏ. Trong lòng bọn họ chắc cũng cho rằng Tô Hàn không có nổi nhiều thần tinh như vậy. Quả nhiên, thấy Tô Hàn im lặng không nói, Vương đại nhân lại tiếp lời: "Không có nổi sao? Vậy cũng không sao, chỉ cần ngươi chui qua đây, sau đó lại dập đầu xin lỗi ba cái với Bản đại nhân, thì coi như xong chuyện, biết đâu Bản đại nhân tâm trạng tốt, còn có thể cho ngươi mấy cái thần tinh mà dùng."
"Ha ha ha ha…" Xung quanh lại vang lên tiếng cười lớn, dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, và vẫn luôn lấy đó làm trò vui.
Tô Hàn ngẩng mắt, nhìn thẳng vào Vương đại nhân, ánh mắt ấy khiến Vương đại nhân có cảm giác như rơi vào hầm băng. Hắn rất ghét loại cảm giác này, vì vậy lập tức nổi giận: "Đồ hỗn trướng, ngươi nhìn cái gì? Có tin Bản đại nhân móc hai mắt của ngươi ra không?". "Ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta, nên dám coi thường Bản đại nhân sao?".
"Xoạt!" Vương đại nhân lật tay, lấy ra một viên truyền âm tinh thạch. "Chỉ cần Bản đại nhân truyền âm, Thần cảnh sẽ đến ngay lập tức, tốt nhất là ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, muốn chết thế nào mới thoải mái nhất!".
Nói thật, lúc Tô Hàn tìm kiếm năng nguyên pháp tắc Mộc thuộc tính thì hết sức thuận lợi, bởi vì cả bảy đại khu phòng đều biết đến hắn. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, trên đường đi tìm Ngân Hà chi quang, lại gặp phải một đám người không có mắt như thế. Bất quá, hắn cũng lười tức giận, ngược lại còn có chút buồn cười. Xem như gia vị cho cuộc sống, những tồn tại còn không bằng cả sâu kiến như này, đến tư cách làm hắn nổi giận cũng không có.
"Xoạt!". Bàn tay lật đi lật lại, Tô Hàn cũng lấy ra một viên tinh thạch. Nhưng không phải truyền âm tinh thạch, mà là thần tinh. Vương đại nhân và đám người tự nhiên nhận ra thần tinh, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, dù chỉ có một viên. Bọn chúng không biết rằng, một viên thần tinh này chỉ mới là bắt đầu. "Ào ào ào ào..." Ngay sau đó, hai cái, ba cái, mười viên, trăm viên... Tổng cộng năm ngàn miếng thần tinh, được Tô Hàn lấy ra, cứ thế trôi nổi phía trước mặt hắn.
Vương đại nhân và đám người đã sớm ngây người. Rất nhiều người dụi dụi mắt thật mạnh, còn tưởng mình nhìn lầm. Một đám tu sĩ Tiên cảnh, sao có thể nhìn thấy nhiều thần tinh như thế? Sự tham lam không còn che giấu, mà bùng nổ ra toàn thân. "Nhiều thế!". "Trời ạ, năm ngàn miếng!!!". "Phát rồi, lần này chúng ta phát rồi, ha ha ha..." "Thật không ngờ, tên này lại có nhiều thần tinh như thế.". "Ban đầu đã ăn mặc hoa lệ, đúng là một cậu ấm có tiền." "Dù hắn là thế lực nào, đến chỗ Chí Tôn cung ta thì đều phải thành thật!". ...
Từng đợt cười lớn truyền đến, mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào năm ngàn miếng thần tinh này, phảng phất như đã là vật trong túi bọn chúng.
Ngay lúc này, khóe miệng Tô Hàn nhếch lên nụ cười, hướng về phía Vương đại nhân nói: "Năm ngàn miếng chỉ là bắt đầu thôi, ta còn có nhiều thần tinh hơn nữa.".
"Ực!". Vương đại nhân nuốt nước miếng một cái. "Thần tinh để ở đó, ngươi qua đây mà lấy, lấy được bao nhiêu thì tùy vào bản lĩnh của ngươi." Tô Hàn nói tiếp.
Theo bản năng, Vương đại nhân cảm thấy trong lời nói của Tô Hàn có âm mưu, nhưng lòng tham đối với thần tinh đã gần như đánh tan mọi lý trí, dù sao đối với bất kỳ Tiên cảnh nào thì thần tinh cũng là vật vô cùng trân quý.
"Đây là ngươi nói đấy nhé!" Vương đại nhân liếc Tô Hàn một cái, con mắt hơi đỏ lên, giọng nói gần như khàn khàn nói: "Coi như ngươi có ý, còn có thể lấy ra nhiều thần tinh như vậy, Bản đại nhân sẽ tha cho ngươi lần này, lần sau thì liệu mà cẩn thận!". Vừa dứt lời, Vương đại nhân trực tiếp đưa tay ra, chụp lấy viên thần tinh gần hắn nhất.
Những người khác đã sớm nóng lòng muốn cướp lấy, nhưng vì sợ uy nghiêm của Vương đại nhân, không dám tranh giành với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Trong ánh mắt của mọi người, Vương đại nhân tóm được viên thần tinh kia. Cảm giác lạnh lẽo từ viên thần tinh và cảm giác đạt được thứ gì đó có thật, khiến Vương đại nhân hưng phấn đến mức suýt ngất.
Phải biết, một viên này là thật thì đồng nghĩa với năm ngàn viên đều là thật! Thứ đó ngay trước mặt đây thôi, có gì mà không lấy được? Hừ lạnh một tiếng, Vương đại nhân định cất viên thần tinh đó đi, rồi tiếp tục chụp lấy những viên khác. Nhưng đúng lúc này..."Ầm!!!". Viên thần tinh đầu tiên mà hắn chạm vào đột nhiên nổ tung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận