Yêu Long Cổ Đế

Chương 4340: Tam Thanh Chi Cảnh

Phương Tự Cẩm mặc dù vẫn luôn ở trong vương phủ Vân, nhưng cũng chỉ vì Lôi Đình Cửu Bộ, đến giờ vẫn chưa hề nói muốn chính thức gia nhập Vân Vương phủ.
Cho nên, việc này không thể coi là đào góc tường được. Với một người thiên kiêu yêu nghiệt như vậy, nếu không thu vào Phượng Hoàng tông thì chẳng phải có lỗi với lẽ trời sao?
Phương Tự Cẩm tính tình rất đơn giản, sau khi được Tô Hàn đồng ý, nàng liền không dây dưa nữa mà trở về vị trí ban đầu.
Còn Tô Hàn thì cẩn thận quan sát hai mươi người đang đứng trên tầng thứ một vạn lẻ năm ngàn này.
Yêu ma thiên kiêu, tất cả bảy người: Trung Lân, Hàm Bi, Phong Tỳ, Xích Đông, Tỳ Đàn, Chuẩn Mè, An Chân.
Trong mười vị trí đầu của Yêu Ma Săn Giết Bảng, trừ Bối Ly, Tầm Thiên Liệt và Thế Ô bị Tô Hàn thủ tiêu ra thì tất cả đều đến đủ.
Từ điều này có thể thấy, những yêu ma có được Huyết Mạch Chi Lực thật sự rất mạnh.
Ngoài yêu ma ra, còn có thần thú nhất tộc.
Bất ngờ là, toàn bộ thần thú Thượng Đẳng tinh vực cũng chỉ có một ấu niên thần thú đến đây.
Nàng là người Tinh Dạ tộc, biến hóa thành hình dạng nữ nhân tộc, trông vô cùng xinh đẹp, toàn thân được bao bọc trong một lớp bạch quang mờ ảo, càng tăng thêm vẻ khí chất cho nàng.
Tứ Hải Long Cung, mỗi nơi đều có một người đến.
Đương nhiên, bọn họ không thuộc về nhân tộc, mà là Chân Long.
Nhân tộc thực sự có tất cả tám người.
Ba người ở Đồ Long Trấn, một người của Liễu gia Thánh Vực, Phương Tự Cẩm, Phương Tầm, Tô Tuyết, và người vừa mới tới là Tô Hàn.
Bàn Cổ Tinh Tử đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng Tô Hàn chưa từng xem hắn là người của nhân tộc, bởi vì bản thân hắn là vực ngoại thiên ma!
Mỗi lần nhìn thấy Bàn Cổ Tinh Tử, trong đáy mắt Tô Hàn đều lóe lên sát khí nồng đậm.
Đáng tiếc, Bàn Cổ Tinh Tử ẩn mình quá sâu ở Thượng Đẳng tinh vực, rất nhiều thế lực lớn bị hắn mê hoặc, cộng thêm bản thân hắn chiến lực cũng không yếu, cho nên muốn giết hắn, Tô Hàn cũng không thể dễ dàng như tưởng tượng.
Bây giờ là một cơ hội tốt, nhưng khi thấy Bàn Cổ Tinh Tử cũng đạt tới bảy sao trời ở mi tâm giống như Phương Tự Cẩm, Tô Hàn lại từ bỏ ý định ra tay với hắn.
"Triệu hoán Tổ Vu có thể đánh chết hắn, nhưng nếu thật sự nói... vẫn còn hơi lãng phí." Tô Hàn thầm nghĩ.
Tương lai của Bàn Cổ Tinh Tử mang đến mối nguy rất lớn cho Ngân Hà tinh không, nhưng hiện tại hắn dù sao cũng chỉ là một Thất Tinh Thiên Thần Cảnh.
Tô Hàn biết rõ tầm quan trọng của việc bóp chết hắn khi còn trong trứng nước, nhưng nghĩ kỹ thì, việc triệu hoán Tổ Vu - một thủ đoạn khủng bố, hiếm có, có thể giết chết bất cứ ai trừ Chúa Tể - thật sự rất phí phạm.
Thánh Vực đối với Tô Hàn mà nói là nơi ẩn chứa mối nguy lớn nhất, nếu bây giờ phí phạm cơ hội triệu hoán Tổ Vu thì sau này phải làm thế nào?
"Mối đe dọa của vực ngoại thiên ma không chỉ nhắm vào ta mà là toàn bộ Ngân Hà tinh không, toàn bộ nhân tộc!"
"Đối với trước mắt, điều ta cần làm là tự bảo vệ mình trước, còn an nguy của nhân tộc... thì có liên quan gì tới ta!"
Nghĩ đến đây, Tô Hàn thu lại ánh mắt đang nhìn Bàn Cổ Tinh Tử.
"Vẫn là nên đạt đến đỉnh cao thực sự ở Thượng Đẳng tinh vực rồi mới là thời cơ tốt nhất để ra tay với hắn!"
"Vù ~ "
Đúng lúc này, lại có tiếng vù vù truyền đến.
Tô Hàn thu lại mười lăm viên Thiên Địa viên châu đang lơ lửng xung quanh, quay đầu nhìn về phía Linh Nhi vừa mới đến, cười nói: "Nhóc con, khá đấy chứ."
"Mệt chết đi được, ca ca Tô Hàn mau ôm ta một cái." Linh Nhi thở hồng hộc nhào vào lòng Tô Hàn.
Tô Hàn không khỏi bật cười: "Nhiều người nhìn như vậy, đừng để người khác coi thường con bé chứ."
"Thì sao chứ, ta ôm ca ca của mình cũng không được sao?" Linh Nhi nũng nịu nói.
Nàng thật lòng xem Tô Hàn là anh trai, Tô Hàn trong lòng cũng coi nàng là em gái mình mà đối đãi, giữa hai người, thực sự không hề có bất cứ điều gì khác.
Một lát sau, Linh Nhi hồi phục chút sức lực, cuối cùng cũng rời khỏi lòng Tô Hàn trước ánh mắt ghen tị của Tô Tuyết.
"Cha, con có phải gọi cô nàng không?" Tô Tuyết truyền âm cho Tô Hàn.
Tô Hàn hơi giật mình, rồi gật đầu nói: "Đồ quỷ nhỏ, đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng gọi ta là ca ca, con theo phép lịch sự, hẳn nên gọi nàng một tiếng 'cô cô Linh Nhi'."
"Nhưng có khi nàng còn không lớn bằng con!" Tô Tuyết bĩu môi không muốn.
"Sao con biết?"
Tô Hàn lắc đầu, nói: "Ta nghe nói, sau khi Linh Nhi sinh ra đã ngủ say trong Long Cung Đông Hải mười ba vạn năm."
"Thật hay giả?" Tô Tuyết có chút không tin.
"Ta lừa con làm gì?"
Tô Hàn nói: "Hình như là do huyết mạch Cửu Thiên Bạch Ngọc Long của nàng quá mạnh, lúc ấy không thể thừa nhận nổi, cho nên Long Vương Đông Hải mới tìm mọi cách, cuối cùng tạm thời áp chế được Huyết Mạch Chi Lực, nhưng di chứng của việc đó chính là khiến Linh Nhi ngủ say."
"Ra là vậy..."
Tô Tuyết cười hì hì: "Vậy là con có thể gọi cô nàng rồi!"
Dù nói vậy nhưng dù nhìn thế nào, nàng cũng không thể thấy được chút mùi vị 'trưởng bối' nào từ Linh Nhi.
"Đúng rồi." Tô Hàn lại hỏi: "Mọi người đứng ở đây làm gì vậy?"
"Thời gian chưa tới, tức chết đi được!" Tô Tuyết bất mãn nói.
"Thời gian chưa tới? Ý gì?" Tô Hàn cau mày.
"Ừm, người xem đây này, vừa đúng lúc nó hiện ra."
Tô Tuyết giơ bàn tay ngọc trắng nõn lên, chỉ về phía màn ánh sáng phía trước nói.
Tô Hàn lập tức nhìn theo, chỉ thấy bên trong màn chắn, một tấm bia đá chậm rãi hiện ra.
Trên tấm bia đá khắc mấy dòng chữ, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng -
"Thiên Địa Chi Lực không đủ, tam cảnh chưa mở, vật phụ trợ không được đưa ra ngoài."
"Ngọc Thanh Thánh cảnh, là thế giới ban sơ, chứa đựng bóng dáng của gió lốc."
"Thượng Thanh Chân cảnh, là bên trong thế giới, hiển hiện không gian chi kính."
"Thái Thanh Cổ Cảnh, chính là tận cùng của thế giới, ôm dòng sông thời gian."
"Tam cảnh đều mở, thế giới vận chuyển, bản nguyên vũ trụ sắp hiện ra!"
Nhìn tấm bia đá dần biến mất, Tô Hàn chìm vào suy tư.
"Bóng dáng của gió lốc, không gian chi kính, dòng sông thời gian?"
"Ba cảnh này, lẽ nào là ba thế giới? Là có thật hay chỉ là do thang Đăng Thiên biến ảo ra?"
Thanh âm thì thầm này đã lọt vào tai Tô Tuyết, người sau lập tức nói: "Trước đó ta cũng ngờ vực như vậy, nhưng tam cảnh không xuất hiện thì căn bản cũng không có đáp án."
Đôi mắt Tô Hàn lóe lên, sáng tối chập chờn.
Điều hắn chú trọng nhất lại chính là hàng chữ cuối cùng - tam cảnh đều mở, thế giới vận chuyển, bản nguyên vũ trụ sắp hiện ra!
Hai chữ 'bản nguyên', đối với Tô Hàn mà nói, có thể nói là vô cùng mẫn cảm.
Tuy kiếp trước hắn không nhận được nhiều bản nguyên, nhưng đối với số lượng và sự hiểu biết về bản nguyên thì hắn nắm rất rõ.
Bản nguyên sinh mệnh hiếm có, bản nguyên bụi trần, bản nguyên pháp tắc,... các loại, hắn đều biết.
Chỉ có điều, hắn chưa từng nghe nói đến bản nguyên vũ trụ!
"Bản nguyên vũ trụ này là một loại bản nguyên nào đó? Hay là một phương thế giới, nơi mà tất cả bản nguyên trong vũ trụ tồn tại?" Tô Hàn suy đoán trong lòng.
Ngẩng đầu lên, Tô Hàn nghĩ đến câu nói đầu tiên trên tấm bia đá.
Thiên Địa Chi Lực không đủ, tam cảnh chưa mở, vật phụ trợ không được đưa ra ngoài.
Hắn không khỏi nhìn về phía những vật phẩm đang bị màn sáng ngăn lại.
"Lẽ nào, đây chính là vật phụ trợ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận