Yêu Long Cổ Đế

Chương 1029: Ngăn cản?

Chương 1029: Ngăn cản?
Sau khi Nam Cung Đoạn Trần rời đi, trong đại điện, ngoại trừ Nam Cung Thần Phong, không còn ai là người quen của Tô Hàn.
Nói chuyện phiếm vài câu với Nam Cung Thần Phong, mọi người liền giải tán. Tất cả rời khỏi đại điện, cuối cùng chỉ còn lại Nam Hồng, Chu Dục và Tô Hàn.
"Ngươi vẫn còn muốn gây phiền phức cho đệ đệ ta?" Nam Hồng đứng ở cửa đại điện, quay người cười lạnh với Tô Hàn: "Nơi này là Nhất Đao Cung, không phải Phượng Hoàng Tông của ngươi. Chưa kể đến ta, chỉ riêng đệ đệ ta, ở trong Đệ Tử sơn của Nhất Đao Cung thôi cũng đã rất uy vọng. Ngươi muốn động đến hắn, phải hỏi xem đám đệ tử kia có đồng ý hay không đã!"
"Vậy sao?" Tô Hàn cười nhạt một tiếng: "Bọn chúng muốn ngăn cản thì cứ việc đến." Dứt lời, Tô Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đương nhiên, tốt nhất là ngươi cũng nên ra ngăn cản, bản tông cũng muốn xem xem, ngươi là đệ tử xếp thứ hai của Nhất Đao Cung, có tư cách gì mà dám nói chuyện kiêu ngạo như thế."
"Ta tự nhiên sẽ ra tay, chỉ cần ngươi dám đến." Nam Hồng hừ lạnh một tiếng, rồi rời khỏi đại điện.
"Tô tông chủ, Nam Thanh kia tuy cũng là đệ tử thân truyền của cung chủ, nhưng nói về tu vi thì cũng chẳng có gì đáng kể. Chỉ là Nam Hồng kia…" Chu Dục mở miệng, trầm ngâm nói: "Thật lòng mà nói, cho dù Tô tông chủ thật sự muốn gây sự với bọn hắn, tốt nhất cũng không nên ở chỗ này. Người Nhất Đao Cung rất đoàn kết."
"Thật sao?" Tô Hàn liếc nhìn Chu Dục: "Ngươi cũng sẽ ngăn cản?"
"Ta thì không, đó là ân oán giữa các ngươi, không liên quan đến ta." Chu Dục lắc đầu: "Nhưng Nam Hồng nói đúng, bất kể là hắn hay đệ đệ hắn là Nam Thanh, đều có uy vọng rất lớn ở Đệ Tử sơn, có rất nhiều đệ tử nịnh bợ bọn hắn. Tô tông chủ mà động thủ với bọn họ ở Đệ Tử sơn thì chắc chắn sẽ có đám đệ tử kia ra tay."
"Không sao, đa tạ đã nhắc nhở." Tô Hàn thản nhiên nói một câu rồi quay người, đi thẳng ra ngoài đại điện…

Nhất Đao Cung, Đệ Tử sơn.
Đệ Tử sơn của Nhất Đao Cung được chia làm bốn tầng, lần lượt là ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, đỉnh tiêm đệ tử và thân truyền đệ tử.
Theo quy củ của Nhất Đao Cung, ngoại môn đệ tử không được đặt chân lên Đệ Tử sơn của nội môn đệ tử, nội môn đệ tử thì không được vào Đệ Tử sơn của đỉnh tiêm đệ tử.
Nhưng đến đỉnh tiêm đệ tử thì lại khác, đỉnh tiêm đệ tử có thể vào Đệ Tử sơn của thân truyền đệ tử. Thỉnh thoảng có những thân truyền đệ tử tiến hành giảng đạo, giúp các đỉnh tiêm đệ tử ngộ ra chân lý.
Mà thân truyền đệ tử cũng không chỉ có thân truyền đệ tử của Nam Cung Đoạn Trần, mà còn có cả thân truyền đệ tử của một số trưởng lão, hộ pháp, thậm chí là của ba vị cung chủ khác, tất cả đều ở trong Đệ Tử sơn của thân truyền đệ tử.
Theo những gì bên ngoài đồn, Nhất Đao Cung có mấy nghìn thân truyền đệ tử, riêng thân truyền đệ tử của cung chủ Nam Cung Đoạn Trần đã có mười hai người.
Nam Thanh, là người xếp thứ tám trong mười hai vị thân truyền đệ tử này.
Chu Dục nói không sai, với thân phận là thân truyền đệ tử của Nam Cung Đoạn Trần, Nam Thanh có địa vị, bối cảnh và tư chất vượt xa người thường. Thậm chí một số trưởng lão ngoại môn, nội môn cũng phải khách khí khi gặp Nam Thanh, bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Thanh sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Các đệ tử khác cũng vậy, cho dù là thân truyền đệ tử của các trưởng lão và hộ pháp khác cũng đều hết lòng nịnh bợ Nam Thanh. Tính cách của Nam Thanh rất ác liệt, một khi đã đắc tội thì không nói là chết đi sống lại, ít nhất cũng phải khiến đối phương lột một lớp da. Mà Nam Cung Đoạn Trần thì lại cưng chiều các đệ tử thân truyền này vô cùng, người khác cũng không dám nói gì, càng không ai dám trêu vào.
Giờ phút này, trong Đệ Tử sơn của thân truyền đệ tử, Nam Thanh đang đứng trước một tòa động phủ, trước mặt hắn là mấy trăm người đang đứng.
Đại bộ phận trong số này đều là đỉnh tiêm đệ tử, ngoài ra còn hơn chục người là thân truyền đệ tử. Nhìn biểu hiện trên mặt những người này, hiển nhiên họ là người một phe với Nam Thanh.
"Tô Bát Lưu đến Nhất Đao Cung rồi?" Nam Thanh mặt lạnh lùng, hừ giọng nói: "Còn muốn đến gây phiền phức cho ta?"
"Theo như Nam Hồng sư huynh nói thì đúng là như vậy." Một đỉnh tiêm đệ tử lên tiếng: "Nam Hồng sư huynh bảo ta đến báo chuyện này với ngài, còn bản thân thì đã về động phủ, triệu tập đệ tử khác, chắc chắn sẽ đến ngay."
"Hừ, lại dám đến gây sự với ta ở Đệ Tử sơn của Nhất Đao Cung? Tô Bát Lưu này chán sống rồi!" Trong mắt Nam Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Theo lời của Nam Hồng sư huynh..." Đỉnh tiêm đệ tử kia ngập ngừng nói: "Cung chủ biết chuyện này nhưng có vẻ sẽ không ra mặt, kết quả thế nào thì phải xem bản lĩnh của Nam Thanh sư huynh."
"Không cần sư tôn ra mặt." Nam Thanh tự tin khoát tay: "Chỉ là một tên Tô Bát Lưu mà thôi, nếu còn cần sư tôn ra mặt thì ta đây cũng không xứng làm đệ tử thân truyền của sư tôn!"
"Tô Bát Lưu muốn đến Đệ Tử sơn thì chắc chắn phải đi qua chỗ ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử và đỉnh tiêm đệ tử. Truyền lệnh của ta xuống, hễ Tô Bát Lưu xuất hiện, các đệ tử một phe với ta lập tức ra tay ngăn cản. Ta ngược lại cũng muốn xem, hắn có đủ bản lĩnh để vượt qua Đệ Tử sơn hay không!"
"Vâng." Đỉnh tiêm đệ tử kia nịnh nọt đáp một tiếng rồi lập tức đi truyền lệnh.
"Tô Bát Lưu?" Nam Thanh nhìn về phía xa, cười lạnh nói: "Quả nhiên là một tên thù dai, nhưng ngươi chọn sai người rồi, ta - Nam Thanh, không phải loại phế vật trong các tông môn khác!"

Lúc Nam Thanh ra lệnh thì Tô Hàn cũng đã rời Dạ Hành Cung, đi thẳng đến Đệ Tử sơn.
Hắn đã đoán được Nam Thanh chắc chắn biết mình đến Nhất Đao Cung và chắc chắn sẽ tìm đủ cách để ngăn cản mình, nhưng Tô Hàn không sợ.
Chỉ cần trưởng lão, hộ pháp của Nhất Đao Cung không ra tay, chỉ cần những cường giả của Nhất Đao Cung không đứng ra ngăn cản, thì với chỉ những đệ tử này, Tô Hàn không hề để vào mắt.
Hơn nữa, không phải tất cả đệ tử đều là người của Nam Thanh. Nam Cung Đoạn Trần có rất nhiều thân truyền đệ tử, thân truyền đệ tử của các cao tầng khác cũng không ít, chắc chắn có người không ưa Nam Thanh, Tô Hàn không tin là một Nhất Đao Cung lớn như vậy, có đến ba nghìn vạn đệ tử mà ai ai cũng nghe theo sự điều khiển của Nam Thanh.
Đệ Tử sơn của các đệ tử đều ở trong Nguyệt Nha Sơn, còn địa điểm mà đám cao tầng của Nhất Đao Cung lui tới lại là Vọng Dương Sơn.
Sau nửa canh giờ, Tô Hàn đến chân núi Nguyệt Nha Sơn.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy một tầng mây sương lượn lờ trên sườn núi Nguyệt Nha, đường lên đỉnh núi là một con đường nhỏ lát đầy đá không rộng lắm. Ánh mắt Tô Hàn đảo qua, có thể thấy vô số ánh nhìn từ hai bên đường lên núi, đang hướng về phía hắn.
"Thật sự định ngăn cản ta sao?" Tô Hàn nhướng mày, rồi mỉm cười, khẽ lắc đầu, bước một bước, đi thẳng về phía Nguyệt Nha Sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận