Yêu Long Cổ Đế

Chương 6912: Màu tím sậm hư không lưỡi đao!

Chương 6912: Lưỡi đao hư không màu tím sậm! Ban đầu có thể đi thẳng vào tinh không, giờ phút này chỉ có thể đi men theo mặt bên. Loại bão vũ trụ cỡ nhỏ này, chiến hạm vũ trụ hoàn toàn có thể chống đỡ được. Nhưng một khi xông vào, để chống lại bão vũ trụ, tốc độ của chiến hạm vũ trụ cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Vì vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều chọn đi đường vòng. Những sinh linh vũ trụ đã chết trước đó, tự nhiên không phải vì bọn hắn không biết tự lượng sức mình, mà là cơn bão vũ trụ này xuất hiện quá đột ngột, khiến bọn họ không kịp né tránh, bản thân lại không chịu nổi công kích của bão vũ trụ, do đó mới bị vẫn lạc tại đây. Phải chếch đi mấy ngàn dặm xa, phạm vi của bão vũ trụ mới thu nhỏ lại, chỉ còn lại một chút loạn lưu vũ trụ. Tuy nhiên không ai dám thư giãn. Khoảng cách xa như vậy mà đã có bão vũ trụ xuất hiện, khi họ tiếp cận Viễn Cổ Huyết Hải, phạm vi của bão vũ trụ chắc chắn còn lớn hơn! Sự thật đúng là như vậy. Khi chiến hạm vũ trụ di chuyển trong tinh không được khoảng mười năm. Loạn lưu vũ trụ không thể hình dung được, hiện ra rõ trước mắt. Tô Hàn và mọi người chợt phát hiện, có rất nhiều tán tu ngồi chiến xa loại hình đều đi đến từ hai phía đông và tây. Khi bọn hắn đang nghi hoặc thì Lam Phong Khải mở miệng hỏi: "Trước đó dọc đường đi tới, ta từng thấy các ngươi rồi, vì sao bây giờ các ngươi lại đi theo hướng khác chạy tới?" "Bẩm tiền bối, khi chúng ta đến nơi này thì đã thấy loạn lưu vũ trụ rồi, nghĩ rằng đi vòng sang một bên, không ngờ phạm vi loạn lưu vũ trụ lại quá lớn, căn bản không có điểm cuối, chúng tôi đành phải quay trở lại đây, dù sao nơi này là con đường gần nhất để đi tới Viễn Cổ Huyết Hải." Một nam tử trẻ tuổi đáp. Lam Phong Khải hơi nhíu mày, sau đó thần niệm quét qua, quét lên người nam tử trẻ tuổi này và cả những người đi cùng hắn. "Cảnh giới Phục Thi..." Trong tiếng nói, Lam Phong Khải khẽ thở dài. Không phải chỉ có nam tử kia là ở cảnh giới Phục Thi mà những người đi cùng nam tử, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Phục Thi mà thôi! "Trở về đi." Tô Hàn khoát tay áo: "Vũ trụ trước mắt tuy nói tình hình căng thẳng, nhưng chưa đến mức toàn bộ vũ trụ đều muốn băng diệt, các ngươi còn có rất nhiều thời gian để tu luyện, sau này hãy nâng cao tu vi, đảm bảo an toàn cho bản thân thì mới có thể gia nhập chiến trường." "Đa tạ vị đại nhân đã nhắc nhở, nhưng chúng ta trong lòng hiểu rõ, dù sao..." Nam tử trẻ tuổi thần sắc nghiêm nghị: "Bảo vệ vũ trụ, ai ai cũng có trách nhiệm!" Thân thể Tô Hàn run nhẹ, lại có chút cảm động. Câu nói này, hắn cũng từng nói, và còn nói không chỉ một lần. Nhưng ý tứ khi hắn nói và khi nam tử trẻ tuổi này nói lại hoàn toàn khác nhau. Ánh mắt di chuyển, Tô Hàn nhìn sang những người khác. Phát hiện trên mặt bọn họ đều mang vẻ kiên nghị và dứt khoát, tựa hồ đã quyết tâm lần này nhất định phải xông đến chiến trường. Đánh giết hung thú, bảo vệ an nguy cho vũ trụ! Chẳng qua là... Bọn họ chưa từng thực sự đến chiến trường, cũng chưa từng thấy sự hung bạo của những hung thú kia. Làm sao có thể biết chiến trường không hề đơn giản như họ tưởng tượng? Chiến tranh quy mô lớn thế này, khác biệt một trời một vực với việc sinh linh vũ trụ chém giết, cướp đoạt lẫn nhau thông thường! "Nếu các ngươi có thể vượt qua được loạn lưu vũ trụ này, thậm chí xuyên qua bão vũ trụ, rồi hãy bàn đến chuyện gia nhập chiến trường!" Tô Hàn hít sâu một hơi, cũng không nói gì thêm. Lam Phong Khải vung tay lên. "Xoạt! ! !" Trên chiến hạm vũ trụ, loại lồng ánh sáng phòng hộ kia lại hiện ra, che phủ toàn bộ thân hạm. Sau đó, trước ánh mắt ngưỡng mộ của các tán tu khác, nó trực tiếp tiến vào loạn lưu vũ trụ, rất nhanh liền biến mất. Thật ra chiến hạm vũ trụ rất lớn, đủ sức chứa thêm rất nhiều người, càng có thể mang theo những người như nam tử trẻ tuổi đi cùng. Nhưng Tô Hàn không chọn làm thế, Lam Phong Khải cũng vậy! Có những sinh linh vũ trụ vì tư lợi, chỉ biết đến lợi ích bản thân, xem nhẹ tính mạng của người khác. Nhưng cũng có những sinh linh mang trong mình chính nghĩa lớn lao, dù có đánh cược tất cả cũng phải bảo vệ gia viên của mình. Trong lòng Tô Hàn và Lam Phong Khải, chỉ hy vọng những người như nam tử trẻ tuổi, có thể trong loạn lưu vũ trụ này, thậm chí dưới quy tắc của vũ trụ... Biết khó mà lui! ... Có lồng ánh sáng phòng ngự bảo hộ, dù tiến vào loạn lưu vũ trụ, chiến hạm vẫn cực kỳ vững chắc. Chẳng qua tốc độ di chuyển hơi giảm một chút. Đến khi bão vũ trụ xuất hiện, thân chiến hạm vũ trụ mới bắt đầu rung lắc dữ dội! Toàn bộ chiến hạm giống như đang trôi dạt trên sóng lớn, bên ngoài không ngừng truyền đến những âm thanh phanh phanh trầm đục, đó là những lưỡi dao hư không ẩn chứa trong bão vũ trụ đang va chạm vào chiến hạm! Nói chính xác thì... sự tồn tại của bão vũ trụ là do các lưỡi dao hư không tạo thành! Bất kỳ phạm vi nào của bão vũ trụ, hư không cũng đều bị xé nát, hóa thành từng lưỡi dao hư không. Từng có cường giả cố ý dò xét, nói rằng uy lực của loại lưỡi dao hư không này gần như chỉ dưới ngụy Chí Tôn. Tất nhiên, đó là đối với bão vũ trụ cỡ nhỏ! Nếu tăng lên đến cấp độ cỡ trung bình, uy lực của lưỡi dao hư không có thể so sánh với ngụy Chí Tôn. Nhưng cho dù gọi cả ngụy Chí Tôn đến, cũng không thể nào liên tục thi triển loại công kích này. Nên có thể nói, về một mặt nào đó, uy lực của bão vũ trụ mạnh hơn ngụy Chí Tôn rất nhiều! Ngay cả một ngụy Chí Tôn thực sự cũng chưa chắc có thể vượt qua được bão vũ trụ cỡ trung một cách an toàn. Bên phía Viễn Cổ Huyết Hải, vì bạo phát thú triều chưa lâu nên thời gian mà tứ bộ vũ trụ điều động cường giả tới không được bao lâu. Nên ở đây không có loại trận pháp dịch chuyển có thể xuyên qua bão vũ trụ, tiến thẳng đến căn cứ phòng thủ, giống như cực tây chiến trường và Băng Thần tuyết sơn. Bất cứ ai chạy đến trước mắt đều chỉ có thể dựa vào chiến hạm vũ trụ, cưỡng chế xông qua bão vũ trụ. Không biết đã trải qua bao lâu. Càng ngày càng nhiều lưỡi dao hư không xuất hiện, quay quanh chiến hạm, liều mạng va chạm vào lồng ánh sáng phòng ngự bên ngoài. Hơn nữa theo số lượng các lưỡi dao hư không này tăng lên, mọi người đều phát hiện, lưỡi dao hư không màu trắng ban đầu dần chuyển thành màu tím nhạt, rồi màu tím sậm! "Bão vũ trụ cỡ trung!" Sắc mặt Lam Phong Khải biến đổi. Lưỡi dao hư không màu tím nhạt và màu tím sậm là dấu hiệu của bão vũ trụ cỡ trung! Và bão vũ trụ cỡ trung không chỉ có uy lực lớn, phạm vi mở rộng cũng lớn hơn, có thể nói là cực kỳ khó giải. "Tô đại nhân." Lam Phong Khải quay đầu nhìn Tô Hàn. "Trước mắt đã xuất hiện bão vũ trụ cỡ trung, ta không chắc chắn rằng phía trước còn có bão vũ trụ mạnh hơn hay không. Nếu có, chiến hạm vũ trụ chắc chắn không thể vượt qua. Chúng ta chỉ có thể tạm thời dừng ở bên ngoài chờ các Chí Tôn của tứ bộ vũ trụ xây xong trận pháp dịch chuyển thì các người mới có thể truyền tống vào trong!" "Được." Tô Hàn đáp lời. Chiến hạm vũ trụ thậm chí còn không chắc chắn chống đỡ được bão vũ trụ cỡ trung, huống chi là cỡ lớn. Không thể cố xông vào, như vậy không chỉ tự mình chịu chết, còn là không có trách nhiệm với Lam Phong Khải và quân chúng của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận