Yêu Long Cổ Đế

Chương 4891: Thiên tỉnh dị biến!

Chương 4891: Thiên tỉnh dị biến!
"Tông chủ!"
Ngay khi mảnh sắt màu vàng kim kia bị miệng giếng phun ra, giọng Tín Lăng kích động liền truyền đến tai Tô Hàn.
"Là mảnh vỡ, là mảnh vỡ Hiên Viên kiếm! ! !"
"Ừm?"
Tô Hàn giật mình, ánh mắt bùng lên.
Tín Lăng đã nhận hồn Hiên Viên kiếm, nhưng vẫn chưa tìm được kiếm thể. Là một trong thập đại thần khí thượng cổ, xếp hạng đầu tiên và là vũ khí siêu cường, Hiên Viên kiếm còn có danh xưng 'Vạn cổ đệ nhất kiếm'. Lúc này, nếu Tín Lăng nói vậy, thì chắc chắn là do hồn Hiên Viên kiếm có cảm ứng!
"Có thể mua lại, ngược lại Chiến tộc giữ cũng vô dụng." Tô Hàn truyền âm nói.
Nhưng mà, chưa kịp hắn mở miệng, thiên tỉnh bên phía Thái A cung cũng phun trào. Ngay sau đó:
"Ào ào ào..."
Mười cái thiên tỉnh, toàn bộ phun trào!
Hơn nữa lần này, tất cả trong sân đều có vật phẩm xuất hiện!
Cùng lúc đó, Chí Tôn vương miện trong nhẫn trữ vật của Tô Hàn chấn động đến cực hạn, như có thứ gì đó đang hấp dẫn, sắp sửa xuất hiện.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ba lần phun trào?"
"Toàn bộ thiên tỉnh đều đang tiến hành lần thứ ba phun trào! ! !"
"Cuốn sách kia là cái gì? Bí thuật? Hay công pháp?"
"Mọi người xem, chỗ kia có bình ngọc trong suốt, bên trong có mười viên thuốc!"
"Trời ơi, nhiều bảo vật vậy..."
"...".
Ai nấy đều hết sức hưng phấn, nhưng không một thế lực nào ra tay cướp đoạt trước. Chuyện lạ ắt có nguyên nhân! Các thế lực lớn đều không ngốc, trái lại rất khôn khéo. Màn này khiến bọn họ vừa kích động, vừa dấy lên lòng đề phòng cao độ. Trước đó để ngăn cản Thiên Sứ Chi Dực, bọn họ đã dùng thủ đoạn, không thể nói là đã tiêu hao sạch, nhưng cũng không thể tùy ý tiêu xài được nữa. Nhất là việc bạch cốt ra tay, trực tiếp oanh diệt rất nhiều người của Tinh Không liên minh, nếu không có quyển trục cấm chú, e là Đông Phương Nguyên Tôn, vị Nguyên Thánh đỉnh cấp kia, cũng khó lòng sống sót! Mọi thứ xảy ra quá mức khó tin, không ai dám tùy tiện nếm thử.
"Ngươi có hồn Hiên Viên kiếm, mảnh vỡ Hiên Viên kiếm sẽ không phản kháng, ngươi đi trước Chiến tộc, có thể bắt được!" Tô Hàn nói với Tín Lăng.
Tín Lăng đương nhiên không hề do dự, luôn nghe theo chỉ thị của Tô Hàn. Tuy các thế lực khác không hề động thủ, nhưng lúc này mọi thứ lại quá quỷ dị, người gan lớn ăn no, gan nhỏ thì chết đói!
"Hưu!"
Khi Tín Lăng xông về phía cái thiên tỉnh kia, Tô Hàn cũng truyền âm cho Chiến Thiên Hùng: "Tiền bối, không phải ta muốn tranh đoạt với các ngươi, mà là mảnh vụn đó đối với các ngươi vô dụng, ta sẽ giải thích với các ngươi sau, xin tin ta!"
Chiến Thiên Hùng nhìn Tô Hàn một cái, cuối cùng gật đầu, ra hiệu người Chiến tộc không ngăn cản. Còn các thế lực khác, thấy Tín Lăng xông về miếng sắt thì đều cười lạnh. Đằng nào vật phẩm phun trào nơi đây nhiều như vậy, bọn họ không thiếu thứ này, ngược lại có thể quan sát từ Tín Lăng để xem có chuyện gì xảy ra.
"Hưu!"
Dưới con mắt của mọi người, Tín Lăng tiến thẳng vào cột sáng thiên tỉnh của Chiến tộc. Khi vừa vào, mảnh vụn liền phản ứng ngay lập tức, nhảy lên. Ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đó là một sự nhảy nhót khoan khoái, như gặp lại người thân sau bao ngày xa cách.
Thực tế đúng như Tô Hàn đã đoán. Khi Tín Lăng đưa tay ra, mảnh vụn liền xông vào tay hắn, Tín Lăng không cần tự bắt. Có được mảnh vụn này, Tín Lăng liền rời cột sáng, quay về với đội Huyết Côi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. Họ không tin được, trước đó nhóm người hao tốn nhiều tinh lực vẫn không thể lấy được bảo vật, còn Tín Lăng thì quá dễ dàng?
"Chẳng lẽ việc thu hoạch bảo vật không còn hạn chế?" Có người suy đoán. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy trong sân vườn bên Chiến tộc, lại xuất hiện thêm một vật phẩm khác.
"Khâu cuối cùng!"
"Đây là khâu cuối cùng thiên ngoại giếng cổ phun trào!"
"Đúng vậy, nếu bỏ qua, thiên tỉnh sẽ dừng phun trào!"
"Phải làm sao bây giờ?"
"...".
Ai cũng sốt ruột. Mấu chốt là việc Tín Lăng dễ dàng có được, càng làm lòng người xao động.
"Người này tùy ý thu được, chúng ta đương nhiên cũng làm được!"
"Lập tức hành động, đừng do dự!"
"Nắm chắc thời cơ, mất rồi sẽ không có lại đâu!"
Thanh Nguyên đại tôn không biết khi nào đã tỉnh lại, hắn là người thong thả nhất, liền hạ lệnh trước, bảo người Địa Ngục Thần Điện xông về phía một thiên tỉnh. Việc Địa Ngục Thần Điện hành động, tựa như lũ hồng thủy vỡ đê, dẫn động các thế lực khác.
"Hưu hưu hưu..."
Vô số thân ảnh lao về phía các thiên tỉnh. Bên phía Tinh Không liên minh giờ phút này chỉ còn Đông Phương Nguyên Tôn, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Bạch cốt đã chìm vào miệng giếng, thay vào đó là một dạng vật phẩm khác.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Rất nhiều tiếng nổ vang lên, đại lượng lực tu vi đủ các hình thù hướng về phía những bảo vật công kích. Mắt bọn họ đã đỏ ngầu, tràn đầy tham lam, nhưng không ai phát hiện, khi công kích những bảo vật này, đều biến mất không tiếng động. Sự biến mất này quá quỷ dị, như là...bị thứ gì đó hấp thu vậy!
Câu tục ngữ 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường' rất đúng. Tô Hàn và mọi người, cũng như các thành viên Chiến tộc ở đằng xa đều thấy rõ cảnh tượng này. Trong mắt họ, mười cái thiên tỉnh giờ phút này giống như mười cái động không đáy khổng lồ, cố ý hấp dẫn các thế lực này tấn công vào chúng. Mà theo các công kích càng lúc càng nhiều, những bảo vật kia tựa hồ sắp bị ép ra khỏi cột sáng. Cảnh này càng khiến các thế lực thêm hưng phấn, xúc động, cũng càng ra sức oanh kích.
Nhưng Tô Hàn biết, tất cả chỉ là ảo ảnh! Bởi vì Chí Tôn vương miện trong nhẫn trữ vật của hắn đã ngừng rung động. Cảm giác này, như là mưa gió đang nổi lên, chờ ngày bùng nổ. Tất cả đang chờ thời điểm và cơ hội đó xuất hiện.
"Ông ~"
Một khoảnh khắc, tiếng vù vù vang lên, trời đất rung chuyển! Mặt đất nứt toác, bầu trời cũng bị xé toạc ra những kẽ hở. Hai đạo hào quang từ trong lòng đất và không trung bắn ra, chớp mắt liền kết nối với nhau. Nhìn từ xa, cứ như một dòng sông tinh không vậy.
"Đi! ! !"
Giọng nói lớn không biết từ đâu vang đến, giội một gáo nước lạnh vào những thế lực còn đang hưng phấn. Thanh Nguyên đại tôn ngẩng đầu, hơi khó tin: "Trời, Thiên Tổ?" Hắn nghe được, đây là truyền âm của Tổ Thánh Địa Ngục Thần Điện!
"Nhanh lên! ! !"
Vị Tổ Thánh kia có vẻ không còn thời gian giải thích, càng không thể ra tay cứu giúp, chỉ có thể nhắc nhở mọi người như vậy. Thanh Nguyên đại tôn rung mạnh, sau đó không nói lời nào, mang người Địa Ngục Thần Điện đi ngay.
Nhưng lúc này:
"Oanh! ! !"
Mặt đất bị oanh tạc, tất cả bảo vật đều tan biến trong chớp mắt, mười thiên tỉnh đều sụp đổ. Một đợt sóng, lấy phạm vi thiên tỉnh làm trung tâm, bỗng nhiên tản ra tứ phía!
Bạn cần đăng nhập để bình luận