Yêu Long Cổ Đế

Chương 6590: Ngọc bội dễ dàng vỡ, nhân duyên khó gãy!

Chương 6590: Ngọc bội dễ vỡ, nhân duyên khó dứt!
Căn cứ địa của Bộ Công.
Hành cung trắng như tuyết dừng lại, rèm cửa bị kéo ra.
Sau đó, trước vô số ánh mắt khó tin… Tô Hàn ôm Nhậm Vũ Sương, từ bên trong hành cung bước ra!
Nhậm Vũ Sương vừa giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được sức mạnh khổng lồ của Tô Hàn.
Đến tận lúc này, biết rõ đã đến căn cứ địa Bộ Công, nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu, vùi đầu thật sâu vào trong ngực Tô Hàn.
Thân thể mềm mại của nàng, từ lúc đầu run rẩy kịch liệt, đến giờ phút này thì toàn thân vô lực, trên đường đi xảy ra quá nhiều biến chuyển.
"Đó là... Lục công chúa? !"
"Đúng, chính là Lục công chúa! Dù không thấy mặt, ta cũng có thể nhận ra!"
"Nhìn khắp cả Băng Sương thần quốc này, ngoài Lục công chúa ra, Tô đại nhân còn dám ôm người phụ nữ nào chạy tới chạy lui?"
"Thật đúng là chuyện lạ lớn dưới gầm trời!"
"Lục công chúa chẳng phải không thích Tô đại nhân sao? Lúc trước khi đại hôn, còn suýt chút nữa bị thái tử Khung thần quốc cướp dâu, sao bây giờ lại thành ra thế này... "
"Tô đại nhân thủ đoạn thật là cao cường, thế mà có thể khiến Lục công chúa loại phụ nữ này... khụ khụ, ngoan ngoãn bị ôm, thật khiến ta quá ghen tị!"
"Tô đại nhân! Cướp vợ là mối thù không đội trời chung!!!"
"Trước mặt mọi người mà hai người càng làm càn như thế, coi chúng ta ra gì!"
"Ta quyết định, từ hôm nay bái Tô đại nhân làm sư phụ, nhất định phải mời hắn truyền thụ cho thuật ngự nữ!"
Rất nhiều tiếng xôn xao không hề che giấu lọt vào tai.
Tuy có chút nghe có vẻ hơi quá đáng, nhưng Tô Hàn không hề để tâm.
Ngược lại Nhậm Vũ Sương, đầu càng chui sâu vào ngực Tô Hàn, giống như muốn hòa tan vào trong cơ thể hắn.
Nàng thề!
Nàng thật sự không thích bị Tô Hàn ôm như thế này!
Thật sự là tên này quá vô lại!
Mình đánh không lại, giãy giụa cũng không xong, thì còn làm gì được nữa?
Việc duy nhất nàng có thể làm là cố gắng không để người khác nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ tức giận của mình!
Đến khi vào bên trong căn cứ địa của Bộ Công, đi về phía tầng mười tám, người qua lại xung quanh dần thưa thớt.
Lúc này nàng mới khẩn cầu nói: "Ta sẽ đi theo ngươi, ta sẽ bù đủ cái ngọc bội kia, ngươi thả ta xuống đi, được không?"
"Ngươi mà còn giãy giụa nữa, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu nha!" Tô Hàn nói.
"Được, ta không giãy giụa, ta sẽ thành thật." Nhậm Vũ Sương vội vàng nói.
Tô Hàn mỉm cười.
Khi thả Nhậm Vũ Sương xuống, tay hắn không tự chủ được vuốt ve cặp mông căng tròn của nàng, bóp mạnh một cái!
"A!"
Nhậm Vũ Sương đột nhiên quay người lại, theo phản xạ muốn ra tay với Tô Hàn.
Tô Hàn chỉ đứng đó, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Trong mắt hắn đều là sự uy hiếp.
"Coi như ngươi tàn nhẫn!"
Nhậm Vũ Sương cắn môi dưới, xoay người đi chỗ khác.
Có vẻ như sợ Tô Hàn lại chiếm tiện nghi của mình, nàng tăng tốc độ đi lên phía trên.
Chẳng bao lâu sau.
Hai người lại một lần nữa tới tầng mười tám, cái nơi đăng ký kết hôn kia.
Thật trùng hợp.
Ở đây vẫn là mấy nhân viên công tác kia.
Nhất là tên nam tử đã đăng ký cho Tô Hàn và Nhậm Vũ Sương lúc trước, thấy hai người đến lần nữa, không khỏi rụt cổ lại.
Phải biết rằng.
Nơi này không chỉ có thể kết duyên mà còn có thể cắt duyên!
Việc Nhậm Vũ Sương căm hận Tô Hàn đã sớm lan truyền khắp Băng Sương thần quốc.
Hai vị này đột ngột đến đây, chẳng lẽ muốn đến chặt đứt mối duyên này sao?
Nói thật lòng, điều này quá làm khó mình!
Dù sao Tô Hàn là con rể do Băng Sương đại đế đích thân chọn, nếu không có sự đồng ý của Băng Sương đại đế, mình tự ý cho hai vị này cắt duyên, thì có chết cũng không tìm được nấm mồ tốt mà chôn cất!
Nhỡ mình không quản, thì với thân phận Lục công chúa của Nhậm Vũ Sương, chẳng phải mình cũng sẽ phải chôn xác ở nơi rừng hoang núi thẳm sao?
"Ngươi làm gì vậy?"
Tô Hàn kinh ngạc nhìn người này: "Thấy chúng ta tới, lại lùi về phía sau, đây là không định phục vụ cho chúng ta sao?"
"Không có, không có..."
Nam tử mặt khổ sở tiến lên: "Tô đại nhân, ngài đây là... Lại đến nữa?"
"Lần trước chẳng phải không có cho các ngươi kẹo hỷ sao, lần này cố ý mang đến cho các ngươi đấy."
Tô Hàn mỉm cười, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật.
"Đây đều là kẹo hỷ thượng hạng, các ngươi chờ đến lúc chia chắc chắn đủ, cầm lấy đi mà chia đi."
Nhân viên công tác ngơ ngác, nhất thời không biết có nên nhận hay không.
"Thê tử của ta cũng có lời muốn nói với các ngươi."
Tô Hàn lại liếc nhìn Nhậm Vũ Sương, cằm hếch lên đầy đắc ý.
Nhậm Vũ Sương biết Tô Hàn nghĩ gì, nàng thật sự không muốn đi qua. Nhưng nếu không theo Tô Hàn mà làm, tên này còn không biết sẽ gây ra chuyện quá đáng gì đâu!
Lòng đầy bất lực, Nhậm Vũ Sương chỉ đành bước tới.
"Lần trước ta sơ ý, làm vỡ cái ngọc bội kia, lần này tiện thể đến bù lại một cái."
Nghe vậy.
Tất cả nhân viên công tác đều trợn mắt há hốc mồm!
Sơ ý bóp nát?
Ngọc bội kia tuy nói không phải bảo vật gì, nhưng chất liệu rắn chắc, nếu không dùng tu vi lực phá hủy, thì cho dù ném mạnh cũng không vỡ!
Rõ ràng là Nhậm Vũ Sương cố ý bóp nát cái ngọc bội kia, hôm nay lại không rõ vì lý do gì mà muốn đến bù lại.
Nhìn lại nhẫn trữ vật Tô Hàn đưa, cùng với vẻ mặt tươi cười kia.
Nhân viên công tác thật sự không nhịn được, âm thầm giơ ngón tay cái với Tô Hàn.
Có thể khiến một vị Lục công chúa lạnh lùng như băng, ngoan ngoãn thế này.
Tô đại nhân, thật sự là nhân vật số một đương thời!
"Đừng ngẩn ra, nhanh đi mà bù đi!" Tô Hàn hô.
"À? Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi bù ngay, đi bù ngay đây..."
Nhân viên công tác hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cũng vui mừng.
Trong lúc đi bù ngọc bội, lại đem nhẫn trữ vật Tô Hàn đưa cho cất đi.
Kẹo hỷ như này, không nhận thì phí!
Chỉ một lát sau.
Nhân viên công tác đã mang một chiếc ngọc bội mới tinh, ấm áp, đưa đến tận tay Nhậm Vũ Sương.
Sau khi nhận lấy, Nhậm Vũ Sương liếc nhìn Tô Hàn.
Tô Hàn không đi, nàng thật sự không dám tự tiện rời đi.
"Các vị, cáo từ nha!"
Tô Hàn cười lớn, vẫy tay với mấy nhân viên công tác.
Ngay lập tức, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hắn cùng Nhậm Vũ Sương cùng nhau rời đi.
"Tô đại nhân lợi hại quá!"
"Không biết hắn đã làm gì, mà trong khoảng thời gian ngắn thế này đã khiến Lục công chúa thay đổi ý định hoàn toàn."
"Lục công chúa tuy lạnh lùng chút, nhưng nhan sắc lại nghiêng nước nghiêng thành, lại có thân phận cao quý như thế, Tô đại nhân đúng là nhặt được bảo!"
"Bao giờ chúng ta mới có thể giống Tô đại nhân, khiến công chúa thần quốc yêu sống yêu chết?"
"Kiếp sau đi, ha ha ha!"
. . .
Ra khỏi Bộ Công.
Tô Hàn nhìn chằm chằm Nhậm Vũ Sương một lúc.
Sau đó mới nói: "Ngọc bội dễ vỡ, nhân duyên khó dứt, ngươi và ta chạy tới đây, có muốn giữ lại mối duyên này không, ta sẽ không nhắc đến nữa."
Vừa dứt lời.
Tô Hàn vén áo bước vào hành cung.
Nhậm Vũ Sương lặng lẽ đứng đó, cảm nhận sự ấm áp trơn tru của chiếc ngọc bội kia, trong đầu lại hiện lên những tình cảnh đã xảy ra trong thời gian vừa qua.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
"Tô Hàn, ngươi to gan!"
Nhậm Vũ Sương có vẻ tùy ý thu lại ngọc bội, sau đó hung dữ ngước mắt nhìn về phía rèm cửa.
"Đó là hành cung của bản công chúa, ai cho phép ngươi bỏ mặc bản công chúa ở đây, rồi tự mình chạy lên trên hả?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận