Yêu Long Cổ Đế

Chương 495: Không cần

Nghe câu đó, hai người lại ngồi xuống lần nữa, nhìn về phía Thượng Quan Minh Tâm, chỉ thấy cằm nhọn xinh xắn của nàng hơi hơi hếch lên, tựa như đang khoe khoang. Vẻ mặt Thượng Quan Minh Tâm càng khiến hai người thêm ghen tị.
"Tiếp theo, ta tuyên bố sự kiện thứ tư."
Vẻ mặt Tô Hàn trở nên nghiêm túc, nhìn khắp bốn phía, trầm giọng nói: "Lần trước, Đồ Thần các suýt bị hủy diệt, thiếu chủ Diệp gia là Diệp Long Thần đã đứng ra, dùng cơ hội Thất Vực Thần Sơn đổi lấy Đồ Thần các ta trùng sinh, đây là ân tình, các ngươi nhất định phải ghi nhớ, ngày sau báo đáp."
"Vâng!"
Đám người vội vàng gật đầu, bọn họ đương nhiên biết điều này.
"Việc này là thứ yếu, bản tông muốn nói, là chuyện các siêu cấp tông môn đến Thất Vực Thần Sơn."
Tô Hàn mím môi một cái, lại nói: "Những siêu cấp tông môn kia, đã xảy ra chuyện gì ở Thất Vực Thần Sơn, đạt được cái gì, không ai biết được. Nhưng sau khi bọn họ rời đi, trên trời liền đổ tuyết lớn, tuyết lớn này kéo dài suốt hai năm ròng, bất kể ngày đêm, không phân bốn mùa, càng không phân biệt khu vực, toàn bộ Long Võ đại lục đều bị bao phủ trong trận tuyết này."
"Tuyết này, kéo dài không tan, lại vì quá lớn, đủ để che nửa người, ta từng bảo các ngươi dọn sạch đám tuyết này ra ngoài ngàn dặm, các ngươi cũng làm được."
Mọi người đều im lặng chờ đợi Tô Hàn nói tiếp.
"Đám tuyết này... là một đại kiếp." Tô Hàn nói.
"Đại kiếp?"
Nghe vậy, đám người lập tức ngẩng đầu, không hiểu ý của Tô Hàn.
"Trước khi trở về, ta từng đến Thần Dược Sơn, lúc rời đi, ta tận mắt thấy, tuyết lớn tan ra thành dòng máu, như sông, tràn ngập mùi huyết tinh nồng nặc, và trong mùi tanh nồng đó, vô tận dòng máu tạo thành những bóng người dữ tợn đầy vẻ máu me."
Tô Hàn nói: "Những bóng người dữ tợn kia, vô biên vô hạn, nếu số lượng tuyết đang phủ kín Long Võ đại lục này mà ngưng tụ lại thì số lượng của chúng có lẽ sẽ còn nhiều hơn tu sĩ trên Long Võ đại lục."
"Cái gì?!"
Tất cả mọi người đều biến sắc, Thẩm Ly cau mày hỏi: "Xin hỏi Tông chủ, tu vi của đám bóng người dữ tợn kia như thế nào?"
"Cái ta đã thấy, về khí tức, hẳn là tương đương với Long Huyết Cảnh."
Tô Hàn trầm ngâm: "Nhưng đừng cho rằng chúng chỉ có khí tức của Long Huyết Cảnh, những bóng người này có thể dung hợp với nhau, sau khi dung hợp, thực lực của chúng sẽ tăng nhanh!"
Nghe vậy, mọi người hít vào một hơi lạnh.
"Thần Dược Sơn cách nơi này quá xa, tuyết tan vẫn chưa lan đến đây, nhân cơ hội này, Phượng Hoàng Tông ta phải phòng bị trước."
Tô Hàn nhìn về phía Tô Vân Minh: "Phụ thân, ngài là tông chủ Phượng Hoàng Nhất Tông, đây là điểm trận Cửu Vân Tiên Huyễn Trận ta luyện chế, sau khi trở về, lập tức bố trí trận này. Trận này kết nối với chủ trận Cửu Vân Tiên Huyễn Trận, hai bên liên kết thành công, dưới Long Hoàng Cảnh, không ai có thể oanh phá."
"Được."
Tô Vân Minh thu hồi tinh thạch lơ lửng trước mặt.
Thực tế, Tô Hàn vốn định cho người Phượng Hoàng Nhất Tông trở về, nhưng nếu sau này những bóng người dữ tợn kia vây công Phượng Hoàng Tông, một khi chống cự thất bại, thì sẽ là toàn quân bị diệt.
Ít nhất, có Phượng Hoàng Nhất Tông cũng coi như một đường lui. Hơn nữa, cho dù Phượng Hoàng Nhất Tông thật sự gặp nguy hiểm, ít nhất cũng có thể thông qua truyền tống trận mà nhanh chóng tới đây, đến lúc đó tiến vào Thánh Tử Tu Di giới cũng không muộn.
"Liên Ngọc Trạch, ngươi lập tức đến Hàn Vân Tông, mang điểm trận Cửu Vân Tiên Huyễn Trận này cho Lăng Tông chủ, cả ngọc giản này nữa, nếu Hàn Vân Tông gặp nguy hiểm, có thể nhờ Lăng Tông chủ truyền âm cho ta." Tô Hàn lại nói với Liên Ngọc Trạch.
"Vâng."
Liên Ngọc Trạch gật đầu, rồi nhận ngọc giản và tinh thạch, rời khỏi đại điện.
"Trận đại kiếp này, sẽ bao trùm toàn bộ Long Võ đại lục, thậm chí cả tinh không, không được xem thường chuyện này, các ngươi tranh thủ khoảng thời gian này mà cố gắng tu luyện, đợi đại kiếp đến, cũng có chút thực lực phòng thân." Tô Hàn đảo mắt nhìn phía dưới, lần lượt nói.
"Vâng!"
Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng, hai người Lưu Vân và Hồng Thần vốn luôn muốn xung phong ra trận, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hàn, cũng không dám lên tiếng xin lệnh.
"Thượng Quan Minh Tâm, ra tay với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó lập tức quay về tông môn." Tô Hàn lại khuyên Thượng Quan Minh Tâm một câu.
Thượng Quan Minh Tâm gật đầu, rồi rời khỏi đại điện.
"Vũ Tuệ, ngươi mang Thanh Nhi và Dao Nhi vào Thánh Tử Tu Di giới, độ trân quý của Tiên Thiên Thánh Bia vượt xa những gì các ngươi tưởng tượng, với tư chất của Thanh Nhi và Dao Nhi, ít nhất cũng phải mỗi người lĩnh ngộ ba đạo bí thuật, nếu không thì, phạt chúng bế quan trăm năm trong Thánh Tử Tu Di giới, không được ra ngoài!" Tô Hàn nhìn về phía Tiêu Vũ Tuệ.
"Hai con nghe rõ chưa?" Tiêu Vũ Tuệ hỏi Tô Thanh và Tô Dao.
"Trăm năm là mấy năm hả?" Tô Thanh mắt to tròn xoe hỏi.
Tiêu Vũ Tuệ: "..."
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Vọng An phủ, Thiên Phong đài, Kỳ Lân đạo quan.
Kỳ Lân đạo quan chiếm diện tích rất lớn, nội môn đệ tử lên đến bốn mươi vạn, không hổ danh là một thất lưu tông môn.
Toàn bộ Kỳ Lân đạo quan, nhìn từ trên trời xuống, là một vùng lầu các, bất quá những lầu các này không có màu sắc diễm lệ đặc biệt, mà là màu xám trắng đan xen, giống như đạo sĩ ở đạo quán.
Thế nhưng ai cũng biết, Kỳ Lân đạo quan, tuy gọi là đạo quan, nhưng thực tế bên trong không phải đạo sĩ, mà là giống như những tông môn khác, đều là đệ tử.
Giờ phút này, tại một tòa đại điện nào đó trong Kỳ Lân đạo quan, Pháp Nhạc chân nhân đang ngồi đó, xung quanh vẫn là mấy đạo thân ảnh đang ngồi khoanh chân, nhưng đã không còn chín người như trước nữa, mà chỉ còn lại bảy người.
Bọn họ vẫn đang tản khí tức, cùng Pháp Nhạc chân nhân hút vào nhả ra, nhưng tốc độ, rõ ràng chậm hơn so với khi chín người.
Một lát sau, Pháp Nhạc chân nhân bỗng nhiên mở mắt ra.
Bảy người xung quanh cũng ngừng tu luyện, mở mắt.
Cũng đúng lúc này, có đệ tử từ bên ngoài chạy tới, nói: "Bẩm báo quán chủ, theo thám tử Kỳ Lân đạo quan báo lại, mấy ngày trước, từng có hai bóng người xuất hiện tại vùng trời Phượng Hoàng tông, trực tiếp dung nhập vào trận pháp kia, biến mất không thấy."
"Là ai?" Pháp Nhạc chân nhân thản nhiên nói.
"Hai người kia xuất hiện rất nhanh, thám tử chỉ thấy, là một nam một nữ, còn khuôn mặt, thì không thể thấy rõ." Đệ tử kia nói.
"Hừ, xem ra trận pháp Phượng Hoàng Tông kia, cũng không phải không mở ra được!" Một nam tử trung niên Long Thần cảnh trung kỳ hừ lạnh nói.
Pháp Nhạc chân nhân mắt sáng lên, nói: "Hồ Tinh, các ngươi bảy người, mang mười vạn đệ tử, lập tức tiến đến Phượng Hoàng Tông, lần này đừng nói ba tháng, cho dù ba năm, cũng phải ở đó ngồi chờ đợi trận pháp Phượng Hoàng tông mở ra lần nữa."
"Huyễn Linh và Huy Nguyệt, không thể cứ thế mà chết vô ích, đệ tử của lão phu, bọn chúng dám giết, thì phải chôn cùng."
Lời nói này đơn giản bình thản, nhưng trong đó lại tràn ngập sát khí nồng nặc.
"Vâng."
Trung niên nam tử kia lập tức đứng dậy, sáu người còn lại cũng đều đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột ngột truyền đến.
"Không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận