Yêu Long Cổ Đế

Chương 236: Chúng thần chi chủ Liên Ngọc Trạch (canh thứ hai)

"Xông lên!"
Sau khi bộc phát tốc độ, Liễu Phong gào thét, lập tức xông thẳng về phía trước.
Lam Y Sầm, Ma Cửu U, Hoa Vân ba người đều ra tay ngăn cản, bọn họ ở gần Liễu Phong nhất.
Nhưng Liễu Phong có hào quang vàng óng bảo hộ, dù họ dùng công kích nào cũng không thể ngăn cản được Liễu Phong.
Đám tử đệ thế lực lớn lúc này cũng đã xông tới, bọn chúng muốn vây công Liễu Phong, nhưng Liễu Phong như thể không muốn sống, gặp ai đụng nấy.
Có người tự nhận thể xác mạnh mẽ, có thể chống lại Liễu Phong, nhưng ngay khi va chạm, thể xác hắn trực tiếp bị đụng nát, hóa thành hư vô!
Đây là thiên tài của tông môn nhị lưu, ở Long Võ đại lục cũng có địa vị rất cao.
Nhưng lúc này, cũng bị Liễu Phong cứ thế mà đụng chết.
"Ha ha ha..."
Liễu Phong lòng tin tăng cao vừa chạy vừa kêu lên: "Còn ai nữa? Ta hỏi các ngươi còn ai nữa!?"
"Ta không tin, cái ánh sáng kia có thể bảo vệ ngươi mãi!" Ma Cửu U hừ lạnh, tiếp tục đuổi theo.
Cũng không ai dám ngăn Liễu Phong nữa, họ biết mình chắc chắn không địch lại ánh hào quang vàng óng kia, nên tính đợi hào quang này tiêu hao hết rồi đánh giết Liễu Phong.
...
Màn đêm như nước, sao trời như màn, trong trời đất, một màu đen kịt.
Có ánh trăng chiếu xuống, làm cho màn đêm đen kịt thêm vẻ tái nhợt.
"Chạy mau!"
"Tên hèn mạt kia, rốt cuộc dùng pháp thuật gì, sao có thể khiến người chết sống lại! ! !"
"Hắn đuổi tới rồi!"
Một đám người từ xa chạy trốn đến, vẻ mặt đều vô cùng khó coi.
Những người này, nhìn lướt qua, có đến gần trăm người.
Có thể thấy qua trang phục của bọn họ, cũng là tử đệ thế lực lớn, trong đó người của tông môn nhị lưu chiếm đa số, nhưng không thiếu người của tông môn nhất lưu.
Thân phận như thế, số lượng như vậy, nếu ở Long Võ đại lục, tuyệt đối không ai dám trêu chọc, cho dù là người của siêu cấp tông môn, đều phải suy nghĩ kỹ hậu quả.
Nhưng chính là một đám người như thế, giờ phút này, lại bị một thân ảnh gầy gò đuổi đánh.
Chỉ một bóng người kia thì thôi đi, nhưng xung quanh thân ảnh này còn có đến mấy chục đạo thân ảnh, những thân ảnh này đều rất cao lớn, cao nhất gần năm mét, thấp nhất cũng ba mét.
Ánh mắt của bọn chúng không có chút màu sắc nào, trông rất trống rỗng, trên mặt cũng không biểu cảm, nhìn như là khôi lỗi.
Mà thân ảnh gầy gò kia, lúc này đang ngồi trên vai thân hình to lớn cao đến năm mét kia, khi thân hình to lớn này chạy, mặt đất rung ầm ầm, làm người kinh hãi.
Thân ảnh gầy gò này chính là Liên Ngọc Trạch!
"Giao hết bảo vật ra đây cho ta!"
Liên Ngọc Trạch lớn tiếng nói: "Cảnh cáo các ngươi lần cuối cùng, bảo vật trong Chúng Thần Sơn đều là của ta, các ngươi giữ trong tay cũng vô dụng thôi, nếu còn chạy, lão tử thật sự muốn động thủ!"
Không ai để ý đến hắn, tất cả đều im lặng nhanh chóng bỏ chạy.
Những người này, cùng với Liên Ngọc Trạch, đều từ trong tầng thứ nhất của Chúng Thần Sơn chạy ra.
Cái Chúng Thần Sơn này vậy mà không bị ai nhanh chân đến trước, thậm chí chưa từng có người trong tông môn báo trước.
Nói cách khác, lần này bọn họ tiến vào Trục Lộc chi môn, tình cờ phát hiện ra Chúng Thần Sơn.
Trong đó có không ít bảo vật, nhưng những người này cũng không biết cách sử dụng.
Ban đầu Liên Ngọc Trạch ở trong đám người này, chỉ ở vào cấp thấp nhất, bị bọn họ tùy ý quát mắng, có thể dễ dàng một chưởng đánh chết.
Nhưng ai cũng không ngờ, khi họ đến cuối tầng thứ nhất của Chúng Thần Sơn, thấy 'Chúng thần mộ địa', thì tất cả thay đổi.
Cũng không biết Liên Ngọc Trạch này dùng biện pháp gì, vậy mà từ trong Chúng thần mộ địa triệu hồi ra mấy chục thân ảnh cao lớn, những thân ảnh này mạnh đến đáng sợ, vừa xuất hiện đã oanh sát mấy vị cường giả Long Thần cảnh áp chế tu vi, lại còn xử lý hai thiên tài tông môn nhị lưu.
Nhờ đó, Liên Ngọc Trạch từ một kẻ dưới đáy đã nhảy lên trở thành hung thú đuổi giết bọn họ!
"Má nó... rốt cuộc thứ này là gì!"
Một thiên tài tông môn nhị lưu cầm trong tay một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn màu đen kịt, trên đó có những đốm sáng lấp lánh, nhìn là biết không phải phàm vật.
"Ta có thể nói cho ngươi, đó là ma lực giới chỉ, bất quá nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, vì ngươi không biết ma lực là gì." Giọng Liên Ngọc Trạch bất ngờ vang lên từ phía sau.
Thiên tài tông môn nhị lưu này biến sắc, lập tức muốn bỏ chạy.
"Oanh!"
Nhưng ngay trước mặt hắn, hai thân ảnh to lớn bất thình lình lao ra, rơi xuống đất làm mặt đất vỡ tan tành, phát ra tiếng nổ lớn.
"Ta nhớ rồi, ngươi tên là Phong Dã đúng không?"
Liên Ngọc Trạch mặt đầy phách lối nhìn đối phương: "Ở trong Chúng Thần Sơn, ngươi còn từng nói, nếu ta dám nhìn ngươi thêm một cái, ngươi sẽ móc mắt ta xuống?"
"Không có, không có..."
Phong Dã lắc đầu, hoảng sợ lùi lại.
Hắn thật sự sợ hãi, đối phương vậy mà có thể khống chế thi thể chết không biết bao nhiêu năm, điều này thật sự quá quỷ dị!
"Đưa chiếc nhẫn cho ta." Liên Ngọc Trạch giơ tay ra.
Phong Dã cắn răng, hắn biết, chiếc nhẫn kia chắc chắn là đồ tốt, nhưng đồ tốt, mất mạng cũng không dùng được!
"Cho ngươi."
Cuối cùng, Phong Dã vẫn đưa chiếc nhẫn cho Liên Ngọc Trạch.
Liên Ngọc Trạch cầm chiếc nhẫn, mặt liền nở nụ cười, cắt rách ngón tay, nhỏ một giọt máu lên mặt nhẫn.
"Xoạt!"
Trong tích tắc, chiếc nhẫn lập tức bùng nổ ánh sáng đen đậm, càng có khói đen đậm đặc không thể hình dung, theo giữa trời đất cuốn tới, cuối cùng trên đỉnh đầu Liên Ngọc Trạch hóa thành một cơn gió xoáy màu đen, bị Liên Ngọc Trạch hút hết!
"Thoải mái a..."
Liên Ngọc Trạch mừng rỡ: "Lại là pháp giới vong linh hệ, bên trong chứa ma pháp nguyên tố vong linh, ít nhất cũng là cấp bậc đại ma đạo sư!"
Sau khi hấp thụ mảng lớn gió xoáy màu đen, toàn thân Liên Ngọc Trạch trở nên hơi khác biệt.
Vì hắn đã đột phá đến trình độ đại ma pháp sư nhất giai.
Theo ý nghĩ của hắn, nếu có thể hấp thụ hết ma pháp nguyên tố trong pháp giới này, tu vi của hắn sẽ còn tăng lên lần nữa.
"Đi theo ta, gọi đại ca, ta có thể không giết ngươi, biết không?" Liên Ngọc Trạch nhìn về phía Phong Dã.
Phong Dã nhẹ nhàng thở ra, liền vội gật đầu nói: "Đại ca, sau này ngươi chính là đại ca của ta."
"Nếu là tiểu đệ của ta, vậy ngươi hãy giao tất cả đồ trong không gian giới chỉ cho đại ca đi!"
Phong Dã: "..."
Thời gian trôi đi, trong màn đêm, Liên Ngọc Trạch dẫn mười mấy tên khôi lỗi thi thể, không ngừng truy sát gần trăm người kia.
Nếu thần phục, thì đi theo bên cạnh làm tiểu đệ.
Nếu chống cự, trực tiếp giết không tha.
Bất kể hắn là thiên tài của tông môn nào, hay những kẻ Long Thần cảnh áp chế tu vi, trong tay đám thi thể này, căn bản không có sức phản kháng.
Thậm chí ngay cả Liên Ngọc Trạch cũng hơi kinh hãi, không biết đám thi thể này có lai lịch gì.
Đến khi mặt trời mọc, giữa trời đất một mảnh sáng ngời, bên cạnh Liên Ngọc Trạch đã có bảy tám chục 'tiểu đệ'.
Còn những kẻ không chịu làm tiểu đệ... Đều đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận