Yêu Long Cổ Đế

Chương 5585: Nghịch thiên tiểu sư đệ!

"Chương 5585: Tiểu sư đệ nghịch thiên!
"Thôi, vẫn là không cần..." Triệu Nhất Cẩn cười gượng gạo: "Ta có động phủ của mình rồi, ừm, ta có động phủ."
Nàng không có da mặt dày như Ngạo Hoài Chân và Hàn Minh, nhưng cũng thật sự không dám trêu chọc Tô Hàn nữa.
Đến giờ phút này, mọi người đều xem như đã nhìn ra. Vị tiểu sư đệ mà cốc chủ đã tốn một cái giá lớn như vậy để dẫn về, hoàn toàn chính xác là không tầm thường! Có lẽ không nên dùng từ 'không tầm thường' để hình dung, mà nên dùng từ 'nghịch thiên'! Với tu vi Đế Thánh nhị trọng mà có thể trấn áp được cả nửa bước chúa tể như Ngạo Hoài Chân, hơn nữa còn như hắn đã nói, chỉ dùng một đầu ngón tay. Nếu như vậy không phải là nghịch thiên thì cái gì mới tính là nghịch thiên?
Hàn Minh và Ngạo Hoài Chân hai lần trêu chọc Tô Hàn, nhưng Tô Hàn lại không hề tức giận, chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh thực lực của mình. Triệu Nhất Cẩn thật không muốn lại đi tìm c·h·ế·t, nhỡ đâu Tô Hàn tức giận trút lên người nàng, thì lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc.
"Vậy đa tạ chư vị sư huynh sư tỷ chiếu cố."
Tô Hàn mỉm cười, toàn thân khí tức thu lại, tất cả tu vi lực lượng đều tan biến. Lúc này hắn trông lại khôi phục vẻ thật thà trước đây, tựa hồ cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không biết. Nhưng lần đầu gặp gỡ Ngạo Hoài Chân và Triệu Nhất Cẩn, ấn tượng của bọn họ về hắn đã khắc sâu đến không thể khắc sâu hơn.
"Tiểu sư đệ." Ngạo Hoài Chân đột nhiên mở miệng.
"Ừm?" Tô Hàn liếc nhìn hắn.
Trong lòng Ngạo Hoài Chân hoảng sợ, vội vàng nói: "Cái kia...không phải, ngươi đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng đ·ộ·n·g th·ủ à, ta có chuyện chính muốn nói với ngươi."
"Ta không động tay, Đại sư huynh mời nói." Tô Hàn cười nói.
"Ta cảm thấy thế này, với loại chiến lực nghịch thiên của tiểu sư đệ, ở mười vạn động phủ này quả thực quá ủy khuất." Ngạo Hoài Chân nói: "Ta đã nói với ngươi trước đó rồi, mười động phủ ở trên cùng còn hai cái chưa có chủ nhân, tiểu sư đệ cứ tùy tiện chọn một đi?"
"Ta cảm thấy ở đây là rất tốt rồi." Tô Hàn nói.
"Tiểu sư đệ, đừng vậy mà, ngươi làm như thế chúng ta rất khó xử à!" Hàn Minh cũng nói: "Lục Nhu cốc của chúng ta vốn dĩ dùng thực lực để quyết định thứ tự sắp xếp động phủ, ngươi mạnh như vậy, nếu như vẫn ở động phủ số thứ mười vạn này thì chẳng phải là đ·á·n·h vào mặt chúng ta sao?"
Tô Hàn cười: "Ngược lại ta rất muốn đi, chỉ sợ các sư huynh sư tỷ không đồng ý thôi."
"Ai dám không đồng ý?" Ngạo Hoài Chân lập tức hô: "Về sau tiểu sư đệ chính là thân huynh đệ của Ngạo Hoài Chân ta, ai dám không đồng ý, ta gi·ế·t hắn!"
"Ta, ta, còn có ta!" Hàn Minh cũng hùa theo hô.
Những đệ tử ngoại môn khác xem như hoàn toàn bó tay rồi.
Đây là Đại sư huynh ngoại môn sao? Đây là lục trọng Tổ Thánh bài danh thứ 76 sao? Có thể chừa cho mình chút tôn nghiêm được không?
"Ngươi thật sự có thực lực này, để tiến vào trong mười tòa động phủ kia." Triệu Nhất Cẩn mấp máy môi, mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn, động phủ của ta, cũng có thể nhường lại cho ngươi."
"Không cần." Tô Hàn nói: "Đại sư tỷ có lòng như vậy, ta xin nhận, bất quá với ta mà nói thì ở đâu cũng như nhau, sau này còn cần được chư vị sư huynh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn mới được."
Hai chữ 'chiếu cố' này, Tô Hàn nhấn mạnh hai lần, mỗi lần đều cắn rất nặng.
Ngạo Hoài Chân cùng Triệu Nhất Cẩn, và cả Hàn Minh liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, xấu hổ không chịu nổi.
Bọn họ chưa chiếu cố được cho Tô Hàn, ngược lại mình lại bị chiếu cố.
"Tiểu sư đệ, đi theo ta, ta dẫn ngươi lên mấy động phủ phía trên kia." Ngạo Hoài Chân hô. Hắn còn đâu dáng vẻ của một vị đại sư huynh, tựa như hắn mới là tiểu sư đệ, còn Tô Hàn mới là đại sư huynh.
"Vậy đa tạ đại sư huynh." Tô Hàn mỉm cười gật đầu.
Dưới sự dẫn đầu của Ngạo Hoài Chân, cùng với sự bao vây của một đám đệ tử ngoại môn, Tô Hàn đi tới động phủ số chín. Theo Ngạo Hoài Chân nói, chỉ những ai có tu vi nửa bước chúa tể mới có tư cách tiến vào mười động phủ trên cùng này. Mà hiện tại trong đệ tử ngoại môn của Lục Nhu cốc, số lượng nửa bước chúa tể chỉ có tám người. Nếu nói về số lượng cường giả thì Lục Nhu cốc thậm chí còn không bằng Ngân Hà tinh không. Bất quá dù sao nơi đây cũng chỉ là một thế lực nhỏ, còn Ngân Hà tinh không là cả một vị diện. Hơn nữa, nói về thực lực, một mình Tô Vận cũng đủ để trấn áp toàn bộ Ngân Hà tinh không rồi.
Động phủ thứ chín này hoàn toàn chính xác lớn hơn động phủ thứ mười vạn kia rất nhiều, hơn nữa bên trong còn bày biện nhiều vật, tương đối tiện lợi. Vào động phủ rồi, Tô Hàn quay đầu nhìn Ngạo Hoài Chân và những người khác.
"Chư vị sư huynh sư tỷ... còn có việc gì sao?"
"A? À, không có, không có." Ngạo Hoài Chân vội vàng lắc đầu.
Tô Hàn cười khổ.
Đám gia hỏa này đúng là dùng thực lực làm đầu. Trước đó cũng bao vây lấy mình, giờ phút này cũng là bao vây lấy mình. Nhưng hai loại bao vây trước sau này hoàn toàn khác nhau. Bây giờ nhìn vẻ mặt của những đệ tử ngoại môn đó, ai nấy đều vô cùng cảm kích, vô cùng khách khí, thậm chí có chút vẻ cung kính. Nụ cười trên mặt bọn họ có thể nói là chân thành đến không thể chân thành hơn.
"Nếu không có gì thì các vị sư huynh sư tỷ cứ đi trước đi, ta cũng muốn bắt đầu tu luyện rồi." Tô Hàn giống như là nhớ ra điều gì đó, lại nói: "À đúng rồi, nếu Lục Nhu cốc có phát tài nguyên gì, thì phiền mọi người thông báo cho ta một tiếng, ta mới tới, không có tài nguyên thì cũng khó mà làm gì."
"Tiểu sư đệ cứ yên tâm, chỉ cần có tài nguyên phát xuống, vậy chắc chắn có người đưa tới cho ngươi, không cần tiểu sư đệ phải tự mình đi lấy đâu." Ngạo Hoài Chân nói.
"Đa tạ." Tô Hàn chắp tay, sau đó không nói gì nữa. Bộ dạng này rõ ràng là chuẩn bị ra lệnh đuổi khách.
Ngạo Hoài Chân nhưng không có vẻ gì là muốn đi. Hắn cắn răng, nói: "Tiểu sư đệ, vi huynh hiện tại là nửa bước chúa tể, mặc dù không phải yêu nghiệt, không thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cũng tự tin là ở trong nửa bước chúa tể thuộc tầng trung bình khá trở lên."
"Vậy thì sao?" Tô Hàn cười tủm tỉm nói.
"Ta muốn biết...tổng thể chiến lực của ngươi, rốt cuộc mạnh cỡ nào?" Ngạo Hoài Chân thận trọng hỏi.
Những đệ tử ngoại môn khác cũng đều im lặng, lắng tai nghe Tô Hàn trả lời. Bọn họ nghi ngờ rằng, chiến lực chân chính của Tô Hàn, rất có thể đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể cảnh rồi. Nếu không thì sao có thể chỉ một ngón tay, đã trấn áp được Ngạo Hoài Chân? Bất quá chuyện này thật sự quá huyền ảo. Phóng tầm mắt khắp Ngân Hà tinh không, cũng khó mà tìm ra một ai với tu vi Đế Thánh nhị trọng, mà có thể sánh ngang với tồn tại cấp Chúa Tể! Mặc dù nghi ngờ, nhưng không nghe được Tô Hàn chính miệng trả lời, bọn họ vẫn cảm thấy khó mà tin được.
"Sau này, các sư huynh sư tỷ tự nhiên sẽ biết." Tô Hàn không trả lời thẳng. Tô Vận đã cảnh cáo hắn, đương nhiên hắn sẽ không quên.
"Vậy... được rồi..." Ngạo Hoài Chân lộ vẻ thất vọng: "Vậy bọn ta không làm phiền tiểu sư đệ nghỉ ngơi nữa, sau này có gì không biết cứ tới hỏi ta, vi huynh chắc chắn sẽ biết gì nói hết không giấu giếm!"
"Được." Tô Hàn khẽ gật đầu.
Nhìn Ngạo Hoài Chân rời đi, Tô Hàn không nén được mà lắc đầu cười. Thế giới tu sĩ là vậy đấy. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, thì tất cả mọi người sẽ thay đổi 'đáng yêu'."
Bạn cần đăng nhập để bình luận