Yêu Long Cổ Đế

Chương 5888: Ngươi ta hữu duyên

Trước khi Triệu Kinh buông tha, Tô Hàn vẫn luôn lo lắng về mối đe dọa từ hắn. Không ngờ, nhờ có hào quang màu vàng óng kia mà mọi chuyện được giải quyết một cách dễ dàng. Rõ ràng, Triệu Kinh sẽ không tìm bọn họ gây sự nữa, nếu không thì hôm nay cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy. Có lẽ trong mắt hắn, đám người Tô Hàn sớm muộn gì cũng sẽ bị đoạt xá, coi như là hào quang màu vàng óng kia, gián tiếp giúp hắn báo thù.
Thời gian sau đó, Tô Hàn luôn khoanh chân ngồi trong phòng mình, dùng Yêu Long đế thuật để thôn phệ kim quang và mật ong, tiến hành tu luyện song song. Không nghi ngờ gì nữa, tốc độ tu luyện kiểu này cực kỳ nhanh. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tu vi Nhân Hoàng trung kỳ mới đột phá không lâu của Tô Hàn, lại lần nữa đạt đến đỉnh phong! So sánh ra thì việc này còn kinh khủng hơn cả khi tu luyện trong Thời Gian Tháp! Chỉ dựa vào mật ong thì không thể đạt được bước tiến này, vì số mật ong đó cần phải luyện hóa mới hấp thu được. Ngược lại, kim sắc quang mang luôn được Khô Mộc đế thuật tịnh hóa, đồng thời không ngừng cung cấp lực lượng tu vi cho Tô Hàn.
Tô Hàn cũng không biết kim sắc quang mang này có cần phải luyện hóa hay không. Nếu dùng tài nguyên để tăng cao tu vi chỉ được coi là tiến hành theo quy luật, thì việc kim sắc quang mang này gia tăng tu vi cho Tô Hàn có thể được xem là đốt cháy giai đoạn! Không có cái gọi là "Nước chảy thành sông", chỉ đơn thuần là mạnh mẽ, hết đợt này đến đợt khác dồn dập tu vi cho Tô Hàn! Cứ theo tốc độ này, nhiều nhất chỉ cần chưa đầy nửa tháng nữa, Tô Hàn có thể đột phá lần nữa, đạt tới Nhân Hoàng hậu kỳ!
Bất quá, khi hắn tu luyện thêm được năm ngày nữa thì "Oanh!!!". Một tiếng nổ lớn vang lên từ phòng bên cạnh, đột ngột đánh thức Tô Hàn. Khí tức không thể khống chế tạo thành những gợn sóng, va vào vách tường sáng tựa như gương. Tô Hàn dễ dàng nhận ra được, đây chắc chắn là âm thanh bùng nổ khí tức sau khi đột phá!
"Đoàn sư tỷ lại đột phá?" Tô Hàn hỏi.
"Ừm." Giọng Đoàn Ý Hàm vang lên: "Có hào quang màu vàng óng kia trong cơ thể ta, tốc độ tu luyện bây giờ nhanh hơn trước kia rất nhiều."
Mặc dù đột phá, nhưng trong giọng nói của Đoàn Ý Hàm lại không hề có chút vui vẻ nào. Tô Hàn biết, nếu không xử lý được hào quang màu vàng óng kia, tất cả nỗ lực của Đoàn Ý Hàm hiện tại cuối cùng đều sẽ trở thành y phục cưới cho chủ nhân của bàn tay to kia.
"Dù thế nào đi nữa, đột phá được vẫn là tốt." Tô Hàn nói: "Biết đâu, tu vi càng cao lại càng có thể chống lại việc hào quang màu vàng óng kia đoạt xá."
"Không nhắc chuyện này nữa." Đoàn Ý Hàm chuyển chủ đề: "Ngươi mặc dù không bị kim sắc quang mang thẩm thấu, nhưng khí tức của ngươi trong khoảng thời gian này cũng luôn tăng lên dữ dội, đây là chuyện gì?"
"Nói cho cùng, vẫn là do kim sắc quang mang này cả." Tô Hàn cười khổ nói: "Đối với các ngươi mà nói, kim sắc quang mang này là mối họa, nhưng đối với ta mà nói, nó cũng là một thiên đại tạo hóa, ta trong thời gian này vẫn luôn lợi dụng kim sắc quang mang để tăng tu vi, có lẽ khi ta dùng hết sạch nó, thì nó sẽ biến mất khỏi người ta."
Đoàn Ý Hàm im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: "Tô Hàn, ngươi là huyết mạch gì?"
"Hả?" Tô Hàn ngẩn người: "Sao Đoàn sư tỷ lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Ta đang nghĩ, nếu chúng ta có con, nó sẽ là một sinh linh bình thường, hay là một thiên kiêu tuyệt đỉnh?"
Tô Hàn: "..." Hắn thật sự nghi ngờ Đoàn Ý Hàm có phải đã bị đoạt xá hay không! Sao nàng có thể thốt ra loại lời này được? Tuy Tô Hàn biết từ khi mình cứu Đoàn Ý Hàm về sau, nàng đã có cảm tình với mình. Nhưng nó chỉ giới hạn ở hảo cảm thôi! Tô Hàn hoàn toàn tin rằng Đoàn Ý Hàm không có khả năng thích mình, ít nhất là bây giờ chưa! Trước kia cái gọi là nắm tay, chỉ là cố tình chọc ghẹo Bùi Quang, khiến hắn không còn ý định với Đoàn Ý Hàm nữa. Ngoài ra không có ý gì khác!
Nhưng tại sao đột nhiên lại lên đến mức "con cái" rồi? Đoàn sư tỷ, ngươi đang đùa ta đấy à?" Mặt Tô Hàn khẽ nhăn lại.
"Xem ngươi kìa, làm như ta dọa ngươi lắm." Đoàn Ý Hàm dừng lại: "Ngươi yên tâm, ta còn chưa bị đoạt xá, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Tô Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Vậy rốt cuộc ngươi là huyết mạch gì?" Tô Hàn nhếch môi cười nói: "Hỗn Độn Chí Tôn Huyết!"
"Ngươi cũng biết đùa đấy." Tô Hàn: "..." Bản thân mình vốn là Hỗn Độn Chí Tôn Huyết, đùa cái gì chứ? Sự thay đổi tính cách đột ngột này của Đoàn Ý Hàm nhất thời khiến Tô Hàn có chút khó hiểu.
Đúng lúc này thì "Đoàn sư tỷ, Tô sư huynh, hai vị có đó không?"
"Ai đó?" Tô Hàn hỏi.
"Đệ tử ngoại vực, Tô Huyền." Đối phương nói.
Tô Hàn bước ra khỏi cung điện, tươi cười nhìn đối phương: "Ngươi cũng họ 'Tô'? Hai ta có duyên thật."
"Không dám." Người tên là Tô Huyền, đệ tử ngoại môn vội vàng chắp tay nói: "Tô sư huynh là đệ tử Thần Vực cao quý, sư đệ sao dám trèo cao."
"Tu vi của ngươi cũng đâu có yếu hơn ta, thậm chí còn cao hơn ta một bậc nhỏ, sao lại có chuyện trèo cao?" Tô Hàn nói.
Nghe thấy những lời này, Tô Huyền hơi chấn động! Hắn biết Tô Hàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, nên mới cung kính như vậy. Lúc này, một câu nói của Tô Hàn đã vạch trần tu vi Nhân Hoàng hậu kỳ của hắn. Điều đó khiến hắn hiểu rõ Tô Hàn được thăng lên thành đệ tử Thần Vực là hoàn toàn có lý do. Nghĩ tới đây, Tô Huyền càng thêm cung kính.
"Tô sư huynh, Thần Vực phái ta tới thông báo với Tô sư huynh và Đoàn sư tỷ rằng, thời gian Thần Vực chiến đã định, mười năm nữa sẽ khai chiến, xin Tô sư huynh và Đoàn sư tỷ hãy chuẩn bị trước."
"Hả?" Mắt Tô Hàn sáng lên: "Thần Vực chiến mười năm nữa sẽ khai chiến sao?"
"Đúng vậy." Tô Huyền gật đầu, nói tiếp: "Trước khi Thần Vực chiến bắt đầu, các thiên kiêu đệ tử Thần Vực sẽ tiến hành lưu động bái sơn, bao gồm cả các đệ tử Thần Vực như Tô sư huynh và Đoàn sư tỷ. Nếu Tô sư huynh và Đoàn sư tỷ có nhu cầu này, cũng có thể xin với Thần Vực phủ, đi đến Thần Vực khác để lưu động bái sơn."
Tô Hàn ngẩn người. Thần Vực chiến thì hắn nghe nhiều rồi, nhưng "Lưu động bái sơn" thì hắn lần đầu tiên nghe thấy.
"Chúng ta biết rồi, ngươi về đi." Giọng Đoàn Ý Hàm truyền ra.
"Dạ." Tô Huyền cúi người, quay người định rời đi.
"Ngươi chờ chút." Tô Hàn bỗng nhiên gọi.
"Tô sư huynh còn có việc sao?" Tô Huyền hỏi.
Tô Hàn tiện tay vung lên, một giọt mật ong từ trong tổ bay ra, nhanh chóng tạo thành một tinh thể lớn bằng móng tay, giống như mật ong rơi xuống đất ở trong bí cảnh. "Chúng ta đều họ Tô, đúng là có duyên, cũng làm phiền ngươi cố ý từ ngoại vực tới báo cho chúng ta." Tô Hàn đưa tinh thể đến.
Tô Huyền nhìn tinh thể lơ lửng trước mặt, nhất thời ngây người tại chỗ.
"Sao vậy?" Tô Hàn mỉm cười nói: "Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, đừng xem tinh thể này nhỏ, năng lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ lớn, có thể giúp ngươi nhảy vọt lên Nhân Hoàng đỉnh phong, thậm chí đến Nhân Hoàng viên mãn cũng có thể."
"Ồ! Dạ đúng!" Tô Huyền như bừng tỉnh: "Đa tạ Tô sư huynh!"
Tô Hàn không nói gì thêm, quay người trở lại phòng. Mà người tên "Tô Huyền", đệ tử ngoại vực, lại đang hai tay nâng tinh thể, ánh mắt phức tạp nhìn về phía chỗ Tô Hàn vừa đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận