Yêu Long Cổ Đế

Chương 768: Bán hay không? (2 càng! )

Chương 768: Bán hay không? (2 chương!)
Thời gian từ lúc tiến vào cánh cửa thứ hai, đến khi cướp được khối phù thạch trăm trượng của Vũ Lâm tông, đã trôi qua hai phút. Hai phút, đối với các thế lực lớn kia mà nói, đã là khoảng thời gian rất dài, còn đối với Phượng Hoàng tông thì lại đã bị bỏ lại phía sau rất xa.
Tô Hàn đứng trên phù thạch, vung tay lên, lập tức có từng đạo phù ấn xuất hiện. Tổng cộng có năm đạo phù ấn, được Tô Hàn lần lượt đánh vào bốn phương đông, tây, nam, bắc, cuối cùng một đạo thì đánh vào giữa phù thạch.
Đây là một trận pháp, tên là 'Phong Linh trận'. Trận pháp này có khả năng mượn sức gió, bộc phát ra tốc độ gấp đôi bản thân. Bất quá nơi đây không có gió, chỉ toàn một màu đen kịt, nhưng trận pháp vẫn có thể gia tăng tốc độ lên gấp đôi.
"Ông ~"
Phong Linh trận kích hoạt, khối phù thạch trăm trượng lập tức vẽ ra một quỹ đạo trong hư không, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với trước, lao thẳng về phía trước.
"Những khối phù thạch trăm trượng kia chắc là có tốc độ như thế này, còn phù thạch lớn 300 trượng thì chậm hơn chúng ta rất nhiều."
Tô Hàn tự nhủ, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Hơn bốn trăm khối phù thạch, khi di chuyển đều để lại một vệt màu vàng, và vệt quỹ đạo này cũng là cách để phân biệt vị trí của phù thạch. Kích thước phù thạch khác nhau thì quỹ đạo cũng khác, những phù thạch lớn nhất, khi tiến lên giống như có hàng ngàn vệt sáng vàng xuất hiện phía sau, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
"Lúc này muốn đuổi kịp những phù thạch cỡ lớn là không thể, chỉ có thể từng bước một, trước cướp được phù thạch 300 trượng, sau đó là 500 trượng, rồi đến 1000 trượng..."
Tô Hàn hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở phía trước, nơi có một khối phù thạch 300 trượng cách đó mấy chục dặm. Khối phù thạch này đã có một ngàn người đứng trên, xung quanh tỏa ra một lớp hào quang màu vàng nhạt, giống như có một lớp lồng phòng hộ bao phủ bên ngoài.
"Trường An sơn môn? Vừa hay."
Tô Hàn cười nhạt một tiếng, thúc đẩy phù thạch, đuổi theo khối phù thạch 300 trượng kia.
Trong toàn bộ cánh cửa thứ hai này, ngoại trừ Tô Hàn ra thì không ai có khả năng thúc đẩy phù thạch để gia tăng tốc độ, cho nên các thế lực kia mới tranh nhau đi cướp những phù thạch lớn. Trong tình huống như vậy, sau khoảng nửa phút, đoàn người Tô Hàn đã bắt kịp khối phù thạch 300 trượng của Trường An sơn môn.
"Phượng Hoàng tông?"
Trên khối phù thạch của Trường An sơn môn, có một lão giả đứng ở phía trước nhất, toàn thân mặc áo trắng, dáng người còng xuống, tóc trắng phơ, trên người tỏa ra khí tức Long Thần cảnh đỉnh phong.
Hắn liếc nhìn Tô Hàn rồi làm như không thấy. Nhưng Tô Hàn lại cười, lớn tiếng nói: "Chư vị, Tô mỗ ra một trăm triệu hạ phẩm linh thạch, mua lại khối phù thạch 300 trượng này của các ngươi, thế nào?"
"Cút!"
Lão giả kia cau mặt, quát mắng.
"Đã cho thể diện mà không biết đường, lão già, ta thấy ngươi sống đủ rồi đấy à?" Lưu Vân lớn tiếng mắng lại.
Lão giả kia giận dữ: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với lão phu như vậy? Nếu không phải thời gian gấp gáp, lão phu đã phất tay giết ngươi rồi!"
"Ha ha ha ha... Hắn nói muốn giết ta kìa, các ngươi nghe thấy không?" Lưu Vân cười như vừa nghe được chuyện cười hay nhất trần đời.
Những người khác của Phượng Hoàng tông cũng phối hợp, ôm bụng cười.
Vẻ mặt này của bọn họ làm cho người Trường An sơn môn ai nấy mặt mày u ám, từng đợt sát cơ bắn ra, hàn khí lạnh lẽo tràn ngập bốn phía.
Trường An sơn môn là một tông môn Nhất lưu, mà trong rất nhiều tông môn Nhất lưu, Trường An sơn môn chắc chắn là một trong số những tông môn hàng đầu. Ngay cả những tông môn siêu cấp cũng không dám bất kính với họ như thế này. Thế mà Lưu Vân lại dám mỉa mai uy nghiêm của bọn họ như vậy.
"Tô Bát Lưu, quản cho tốt cái miệng của thuộc hạ ngươi đi, nếu không, ở cánh cửa thứ ba, các ngươi sống không yên đâu!" Lão giả kia hừ lạnh, vẫn không có ý định ra tay.
Ai mà tinh ranh thì đều không muốn động thủ ở đây, vì mục tiêu là tranh giành thời gian, không phải phân tài cao thấp.
"Là ông mắng bọn họ trước, bọn họ mắng lại ông, đâu có gì không được chứ?" Tô Hàn dang tay ra, tỏ vẻ vô lại.
"Nếu Phượng Hoàng tông của các ngươi chỉ toàn một đám phế vật chỉ giỏi tranh đua miệng lưỡi như vậy, thì Yêu Tiên thánh vực ta thấy các ngươi cũng không đi được đâu!" Lão giả hừ lạnh nói.
"Nói vô dụng làm gì!"
Tô Hàn nhướng mày, thay đổi vẻ mặt, giống như kẻ vô lại mà nói: "Ta hỏi lại ngươi, một trăm triệu hạ phẩm linh thạch, bán hay không?"
"Cút!"
Trong mắt lão giả lộ sát cơ, ông ta trở tay một cái, một cây búa lớn xuất hiện.
"Hắn nói không bán!"
Tô Hàn quay đầu nhìn về phía người Phượng Hoàng tông, lớn tiếng hỏi: "Không bán thì sao?"
"Cướp!!!".
Người của Phượng Hoàng tông đồng loạt hô to, như thể muốn rách cả cổ họng. Dáng vẻ này, đâu còn giống một tông môn chính quy, mà y như một đám thổ phỉ.
"Vậy thì cướp!"
Tô Hàn cười lớn, bỗng từ trên khối phù thạch trăm trượng nhảy xuống, hắn trở tay một cái, thần đao Cực Dạ xuất hiện, Tô Hàn không chần chừ, một tay nắm chặt chuôi đao. Cực Dạ ra khỏi vỏ, lưỡi đao đen kịt sắc bén lóe lên trong hư không.
"Oanh!!!"
Không hề dài dòng, Tô Hàn vung Cực Dạ trong tay, một đao chém ra!
Đao mang thao thiên phóng ra, mang theo tiếng lôi minh ầm ĩ, lưỡi đao xẹt qua hư không, vẽ một đường cong tuyệt đẹp, bổ thẳng vào lão giả.
Cùng lúc đó, Thánh Hàn thần vệ của Phượng Hoàng tông nhất tề xông lên, phía sau họ, Tử Dạ thần vệ mỗi người tung ra Đại Địa Thủ Hộ, Mộc Linh đỉnh để phòng ngự, còn Tinh Không thần vệ thì trải khắp không gian từ phía trên.
"Phượng Hoàng tông, các ngươi muốn chết!"
"Giết!"
"Tiêu diệt đám đồ vật không biết tốt xấu này!"
Thấy Phượng Hoàng tông thực sự dám động thủ, người của Trường An sơn môn ai nấy đều quát lớn, rút vũ khí, vận Long lực, từ trên phù thạch lao xuống.
"Oanh!"
Lưỡi đao mang hạ xuống, đánh vào lớp lồng ánh sáng bên ngoài khối phù thạch 300 trượng, một đao chém xuống, lồng ánh sáng vỡ tan. Lưỡi đao mang không bị suy giảm, vẫn hướng thẳng tới lão giả.
Lão giả sắc mặt biến đổi, lớp lồng ánh sáng này do chính ông ta tạo ra, có thể chống đỡ được mấy đòn toàn lực của Long Thần cảnh đỉnh phong, nhưng dưới đao của Tô Hàn lại không trụ nổi một khắc.
Ông ta nghiến răng, đạp mạnh một cái xuống phù thạch, thân ảnh vụt ra, cây cự phủ trong tay vung lên, va chạm với đao mang của Tô Hàn.
"Phốc!"
Sau một kích, sắc mặt lão giả đại biến, một ngụm máu tươi phun ra, thân ảnh bay ngược ra sau. Cự phủ trong tay ông ta mơ hồ có vẻ không thể cầm chắc, lực đạo quá lớn truyền đến từ đao mang làm lồng ngực ông ta chấn động mạnh, như muốn nổ tung.
Mà luồng đao mang đen kịt kia vẫn còn dư uy, bổ xuống từ phía trên đỉnh đầu ông ta.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lão giả không do dự, lập tức lấy ra một viên thần thạch rồi nuốt vào.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯
Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận