Yêu Long Cổ Đế

Chương 927: Bị đả kích

"Ha ha ha ha..."
Tu vi ma pháp đột phá khiến Tô Hàn không kìm được mà bật cười lớn tiếng. Lúc này hắn giống như một Đại Địa Thủ Hộ phiên bản thu nhỏ, có thể dễ dàng thi triển, đạt đến trình độ tức thời. Sức mạnh ma pháp khủng khiếp trong cơ thể khiến Tô Hàn có cảm giác muốn nuốt trọn cả sông, các loại ma pháp theo ý nghĩ của hắn mà hiện ra xung quanh.
Tuy nhiên, Tô Hàn không dùng những ma pháp này để thí nghiệm, môi trường nơi đây tuyệt đẹp, không thể phá hoại. Hơn nữa nơi này có vô số dã nhân, nếu mình thí nghiệm ở đây rất có thể sẽ bị coi là kẻ địch, bản thân chỉ là một Đại ma đạo sư nhất giai, không phải Pháp Thần, sẽ bị người ta một chưởng đánh chết.
Sau khi trải nghiệm tu vi Đại ma đạo sư nhất giai, Tô Hàn lại nhắm mắt, tiếp tục hấp thu các nguyên tố ma pháp xung quanh. Hắn thực sự... quá đói rồi...
Mười ngày trôi qua, Tô Hàn đứng dậy. Tu vi Đại ma đạo sư nhất giai đã hoàn toàn vững chắc, muốn đột phá nữa có chút khó khăn. Từ khi đến đây Tô Hàn chưa có cơ hội xem xét kỹ lưỡng, không muốn lãng phí thời gian nữa.
Thấy hắn đứng lên, những đứa trẻ dã nhân đang chơi đùa liền sáng mắt, vội vàng chạy tới chỗ hắn. Tô Hàn mỉm cười, gật đầu nhẹ với chúng. Mấy ngày tiếp xúc, Tô Hàn biết bọn chúng không có ác ý với mình. Mà hơn nữa, lũ dã nhân này trí óc chưa mở mang, ngay cả dã nhân trưởng thành còn có chút đần độn, huống chi là mấy đứa trẻ.
Tô Hàn cảm thấy chúng hết sức đáng yêu, dù thực lực hai bên khác biệt một trời một vực, người ta một ngón tay có thể bóp chết hắn, nhưng xét về trí tuệ, chúng thực sự như những đứa trẻ sơ sinh. Tất nhiên đây chỉ là cảm giác của riêng Tô Hàn, có lẽ trong mắt bọn chúng, hắn mới là kẻ ngốc.
"Ô oa nha a ô ô..."
Mấy đứa trẻ phấn khích vây quanh Tô Hàn, có đứa kéo tay hắn, có đứa vỗ đầu, thậm chí có đứa ghé tai Tô Hàn bô bô nói. Tô Hàn căn bản không hiểu chúng nói gì, nhất là cái tên cứ luôn đập đầu mình, nếu không nể mặt mấy trái cây, lại nhìn việc mình đánh không lại nó, hắn thực sự muốn đấm cho nó một trận.
Nghĩ hắn đường đường là Yêu Long cổ đế, có ai từng dám đánh hắn như vậy? Được rồi, nói 'đánh' có vẻ không thích hợp, phải nói là vuốt ve. Nhưng Tô Hàn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như đối phương là một người lớn từng trải, còn mình chỉ là một đứa trẻ bị giáo huấn vậy. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng đám dã nhân con này kinh khủng quá, bàn tay 'vuốt ve' khiến Tô Hàn như bị một ý niệm nào đó khống chế, khiến thân thể bị giam cầm, muốn tránh cũng không được.
Tô Hàn thực sự hoài nghi, nếu mình bị 'vuốt ve' kiểu này hai năm, liệu có bị chụp chết không? May mà đứa bé chỉ đập hắn vài cái rồi mất hứng, sau đó nó dẫn Tô Hàn cùng đi về phía trước. Vừa đi Tô Hàn vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Vô số đại thụ che trời sừng sững, vươn thẳng lên mây xanh. Cây cối xum xuê, chỉ tính đường kính thân cây đã mấy trăm dặm, Tô Hàn nhìn mãi không thấy điểm cuối. Nếu không có cành lá và khoảng cách giữa hai cây, Tô Hàn còn tưởng đây là núi lớn.
Những hiểu biết khi còn tọa trấn Thánh Vực, của Yêu Long cổ đế, ở đây hoàn toàn là rác rưởi. So với đám dã nhân này, Tô Hàn thực sự không biết gì cả. Đám dã nhân đều ở trong hốc cây, không hiểu bọn họ đào kiểu gì. Tô Hàn đã thử dùng lực lượng tu vi oanh kích thân cây nhưng cây chẳng hề nhúc nhích, ngay cả vết nứt cũng không có. Tu vi mà Tô Hàn luôn tự hào, ở đây chẳng khác gì không khí, đánh vào chẳng hề hấn gì.
Mấy đứa bé thấy vậy, như đang chế giễu, ôm bụng cười ha hả. Tô Hàn không khỏi liếc xéo chúng, thầm nghĩ: lũ biến thái này, ta so được với các ngươi sao?
"Đây là thời kỳ quá cổ đại à..." Tô Hàn thở dài, thầm nghĩ: "Những dã nhân này, dù chỉ là trẻ con, nếu xuất hiện ở đời sau thì đều là cường giả đỉnh cao khủng bố. Ta dù trọng sinh, không có tu vi chúa tể, nhưng ta rất rõ sức mạnh của Chúa Tể cảnh là như thế nào. So với chúng... "
Nghĩ tới đây, Tô Hàn cau mày. Hắn đột nhiên cảm thấy, đường đường Chủ Tể cảnh, chẳng qua cũng chỉ ngang ngửa một đứa bé ở đây mà thôi.
Khi hắn đang suy tư, một đứa bé bỗng nhiên túm lấy Tô Hàn, khiến hắn giật mình. Thấy đứa bé chỉ vào Tô Hàn, rồi chỉ vào mấy dây leo kết nối giữa các đại thụ, bô bô bắt đầu nói. Tô Hàn nghi hoặc một hồi rồi hỏi: "Ý ngươi là, muốn ta đi theo các ngươi, xuyên qua các đại thụ bằng dây leo?"
Trong khi nói Tô Hàn còn ra đủ các thủ thế. Mãi một lúc lâu đứa bé mới hiểu ý, gật đầu. Tô Hàn cũng không từ chối. Thấy lũ dã nhân bé nhỏ giẫm chân xuống đất, thân ảnh trực tiếp vọt lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên dây leo ngoài trăm dặm.
Tô Hàn trợn mắt há mồm, suýt chút nữa chửi thề. Ngươi tưởng ta là các ngươi chắc, một lũ biến thái, giậm chân một cái bay xa cả trăm dặm, ta đây toàn lực chạy, chắc cũng chỉ được cái kiểu đó thôi. Từ khi vào đây, Tô Hàn chỉ toàn bị đả kích. Cái gọi là cao ngạo trước đây ở đây đúng là vứt đi, người ta hớp nước cũng có thể khiến mình chết đuối.
Nếu như dùng tu vi kiếp trước để đối chiếu, kẻ yếu nhất Tô Hàn gặp ở đây cũng chính là Thần cảnh Thao Thiết và lũ kiến kia. Còn lại, như hậu duệ cong bắn mặt trời, như Titan nô đùa với bươm bướm, như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, hay lũ dã nhân con hiện tại... trước mặt chúng, Tô Hàn như người phàm, còn bọn họ là thiên thần.
"Ô oa nha oa á..."
Thấy Tô Hàn đứng yên, mấy đứa dã nhân bé lại lo lắng kêu lên. Lúc này Tô Hàn mới kéo lại suy nghĩ, hít sâu một hơi, tu vi Long Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong trực tiếp bùng nổ, hơn nữa thi triển Thiên Long Cửu Bộ bước thứ năm, tăng 16 lần tốc độ.
"Vút!"
Thân ảnh hắn hóa thành luồng sáng, nhanh hơn trước khi bị vây giết rất nhiều. Cũng chỉ một bước mà hắn đã vượt qua trăm dặm, xuất hiện trên dây leo. Thấy hắn như vậy, lũ dã nhân lại tỏ vẻ kinh ngạc, như thể bất ngờ khi thấy hắn nhanh như vậy.
Đối với vẻ mặt đó của chúng, Tô Hàn liếc xéo, thầm nghĩ: "Các ngươi lộ liễu nghi ngờ ta như vậy, thật là được à?" Vì vậy, lũ dã nhân bé như bị khơi dậy tính hiếu thắng, tiếp tục lao về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận