Yêu Long Cổ Đế

Chương 4987: Tung hoành bình phong vô địch thủ

"Chưa từng nghe nói qua."
Tô Hàn bình thản lên tiếng, dù mang theo mặt nạ màu bạc trắng, Hạng Bạch vẫn cảm nhận được vẻ ngông cuồng đến mức nào dưới lớp mặt nạ kia.
"Rất nhanh, ngươi sẽ biết đại danh Hạng Bạch ta!"
Hạng Bạch tức giận nói, trong cơ thể bùng phát ánh sáng màu đỏ rực, đó chính là trật tự lực lượng thuộc tính hỏa.
Tô Hàn lập tức cảm nhận được khí tức của Hạng Bạch, đúng là thất trọng Hư Thánh.
Thật ra hắn biết Hạng Bạch, dù sao cũng là một trong những người đứng top trăm trên Huyền bảng khu phía đông. Trên đường tới Cực Địa hỏa sơn, Tô Hàn đã cố ý mua một bản danh sách các thiên kiêu.
Trong danh sách ghi lại, Hạng Bạch là thất trọng Hư Thánh, có được lực lượng tứ phẩm.
Nói cách khác, bây giờ hắn hoàn toàn có khả năng chiến một trận với người có tu vi tam trọng Phàm Thánh.
"Oanh!!!” Hạng Bạch không tiếp tục lảm nhảm với Tô Hàn, hắn sợ bị Tô Hàn chọc tức chết mất.
Tay hắn nắm thành trảo, mang theo trật tự lực lượng hỏa hồng, chộp thẳng vào ngực Tô Hàn.
"Thiên Ma Long trảo thủ!"
Trong cơn phẫn nộ, Hạng Bạch không hề giữ lại thực lực, dù không thể xử lý được Tô Hàn, cũng phải phế bỏ thể xác hắn!
Lực lượng trật tự hỏa hồng kia hóa thành một bàn tay lớn, tràn ngập uy lực có thể so với Phàm Thánh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Hàn.
Cả Lạc Khinh Thủy phía dưới cũng ngẩng đầu lên, như muốn nhìn xem, rốt cuộc là mình thua trong tay Tô Hàn như thế nào.
Ngay khoảnh khắc này, trường đao của Tô Hàn lần nữa ra khỏi vỏ.
"Bạch!"
Không có bất cứ khí tức gì phát ra, hắn đứng đó, khí chất ngạo nghễ, tựa như một vị đao thánh trẻ tuổi.
Chỉ cần trường đao vung ra, công kích của Hạng Bạch liền trực tiếp sụp đổ, cả thân hình hắn cũng thổ huyết bay ngược ra ngoài bình phong.
"Không chịu nổi một kích!" Tô Hàn thản nhiên nói.
Nói xong, hắn dường như thấy vẫn chưa đủ ngông cuồng, lại nhổ nước miếng xuống đất.
"A a a!"
Hạng Bạch tức giận bò dậy từ dưới đất, giương nanh múa vuốt, lại muốn xông về phía bình phong.
"Hạng Bạch!"
Lạc Khinh Thủy quát lớn một tiếng: "Ngươi thua rồi!"
"Lạc sư tỷ..."
Hai mắt Hạng Bạch đỏ ngầu, vẫn không thể tin được, mình lại thua trong tay tên tiểu nhân hèn hạ kia.
Lần này, những thiên kiêu Huyền bảng không còn cho rằng Tô Hàn gặp may nữa.
Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng mà Hạng Bạch vừa bộc phát, có thể so với người tu vi tam trọng Phàm Thánh.
Nhưng vẫn bị Tô Hàn hạ gục bằng một kiếm!
Điều này nói rõ cái gì?
Người mang mặt nạ đang đứng trên bình phong, có nhất cảnh chi lực!
Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.
Bất kể cảnh giới thế nào, phàm ai có được nhất cảnh chi lực, đều là thiên kiêu đỉnh cấp!
"Xem ra, tên này đích thực có chút bản lĩnh!"
"Hừ, ông trời mù mắt, lại để cho loại tiểu nhân hèn hạ này có được nhất cảnh chi lực!"
"Dù hắn có nhất cảnh chi lực thì sao? Lạc sư tỷ chính là vì vậy mới thua trong tay hắn!"
"Đúng vậy, với thất phẩm lực lượng cùng tu vi bát trọng Hư Thánh của Lạc sư tỷ, nếu không phải vì nể nang hắn mà động lòng trắc ẩn, sao lại sơ ý để thua?"
"Tên này, đã có nhất cảnh chi lực, còn yêu cầu Lạc sư tỷ áp chế tu vi, thật sự quá vô sỉ!"
...
Nghe những lời bàn tán bên tai, Lạc Khinh Thủy âm thầm lắc đầu.
"Hắn tuyệt không chỉ đơn giản là có nhất cảnh chi lực, nếu thật sự chỉ có vậy, thì nhiều nhất chỉ có thể giao chiến với nhị trọng Phàm Thánh, đừng nói là ta, đến Hạng Bạch hắn còn khó hạ gục." Lạc Khinh Thủy thầm nghĩ.
Nàng ngẩng đôi mắt đẹp, nhìn bóng dáng dường như đang ngông cuồng trên bình phong, cảm giác thất bại khó tả đang trỗi dậy trong lòng.
"Tu vi hắn hiện tại còn thấp, nếu sau này đạt tới thất trọng Hư Thánh, e rằng có thể so sánh với mấy vị trên tổng bảng."
Trong khi Lạc Khinh Thủy suy nghĩ, lại có một thân ảnh bước lên phạm vi bình phong.
Chưa được người đứng nhất Huyền bảng cho phép, chỉ cần bước vào phạm vi bình phong, xem như khiêu chiến.
Người này quả nhiên là tới khiêu chiến Tô Hàn.
"Mạc Doanh, thứ bốn mươi sáu trên Huyền bảng khu đông, thứ bốn trăm linh ba trên tổng bảng Thánh Vực, ngươi có dám đánh một trận với ta không?"
Mạc Doanh nhìn Tô Hàn, giọng lạnh lùng: "Tề Trùng, dù ngươi có chút bản lĩnh, nhưng không thể nào dựa vào tu vi nhị trọng Hư Thánh mà đạt đến trình độ của người đứng nhất Huyền bảng. Lạc sư tỷ nể tình ngươi nên mới thất bại, còn ta, nhất định sẽ đánh ngươi từ trên bình phong này xuống. Ngươi không có tư cách ở lại đây!"
"Lắm lời."
Tô Hàn mất kiên nhẫn phẩy tay: "Nhìn tên ngươi xem, Mạc Doanh Mạc Doanh, lên đã muốn thua? Tên của ngươi đã muốn cho ngươi thua rồi, ngươi lấy gì mà thắng?"
"Đánh rắm!"
Vẻ mặt Mạc Doanh lạnh lẽo: "Ta họ Mạc, cha ta đặt tên này cho ta, muốn cả đời ta nhất định thắng!"
"Vậy họ của ngươi không được tốt lắm, chi bằng đổi đi, họ Tất thì sao? Tất thắng, nhất định thắng... Ân, như thế mới đúng chứ." Tô Hàn cười khẩy nói.
"Ngươi muốn chết!"
Mặt Mạc Doanh tối sầm, lập tức xông về phía Tô Hàn, khí tức mạnh mẽ trên người bùng nổ.
Hắn cũng có lực lượng ngũ phẩm, tu vi cũng giống Hạng Bạch, nhưng lực lượng hắn phát huy còn mạnh hơn Hạng Bạch nhiều.
"Ngũ phẩm rưỡi?"
Đôi mắt Tô Hàn lóe lên, một đao chém xuống.
"Ầm!!!"
Tiếng nổ trầm vang lên, mọi đòn tấn công của Mạc Doanh đều sụp đổ, thân hình hắn như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược khỏi bình phong.
"Cái gì?!"
"Mạc sư huynh mà cũng bại?"
"Người này rốt cuộc có thực lực cỡ nào!"
"Trước đó đúng là coi thường hắn, xem ra đúng là có chút bản lĩnh thật sự."
"Ta thấy, tốc độ ra đao của người này cực nhanh, chính vì vậy hắn mới luôn thắng bằng một đao."
"Đúng, chỉ cần có thể áp chế hắn trước khi hắn ra tay, khiến hắn không có cơ hội liên tục xuất đao, vậy có thể chắc thắng!"
...
Mạc Doanh thất bại khiến bên dưới lần nữa náo động.
"Hưu!"
Có một bóng người lao lên bình phong, đồng thời không nói một lời nào, trực tiếp vung roi dài, quất thẳng về phía Tô Hàn.
Đó là một nữ tử, không cần giới thiệu, Tô Hàn cũng biết thân phận của nàng.
Dương Tố, thất trọng Hư Thánh, xếp thứ hai mươi trên Huyền bảng khu đông, thứ một trăm sáu mươi bảy trên tổng bảng Thánh Vực!
Không hề nghi ngờ, với thứ hạng này, nàng thuộc về hàng top trong vô vàn Hư Thánh của Thánh Vực.
Dường như nàng cũng muốn chứng thực lời các thiên kiêu kia, ra tay còn nhanh hơn Tô Hàn, roi dài còn chưa tới, đã có một áp lực lớn lao ập về phía Tô Hàn, muốn trấn áp tu vi của hắn, khiến hắn không thể ra tay.
Thế nhưng, tốc độ mà nàng cho là nhanh kia, trong mắt Tô Hàn, lại quá chậm.
Tô Hàn căn bản không cần dùng đến thủ đoạn nào khác, chỉ một đao bình thường đã phá nát áp lực của Dương Tố.
"Phốc!"
Dương Tố trừng lớn mắt, hai con ngươi tràn đầy kinh hãi, phun ra một ngụm máu tươi, cũng bay ngược ra ngoài.
"Dương sư tỷ!"
Khung cảnh không còn náo động nữa, ngược lại trở nên tĩnh lặng.
Tô Hàn liên tiếp giao đấu với các thiên kiêu, mỗi lần đều chỉ dùng một đao.
Nếu ai còn cho rằng hắn chỉ là gặp may, thì thật là ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận