Yêu Long Cổ Đế

Chương 2616: Quy hoạch

Chương 2616: Quy hoạch Sau khi chia tay Ứng Niệm Nhi, Tô Hàn vừa đi vừa suy nghĩ.
Nơi này cách Đường Sơn trấn chắc không xa, hoặc cũng có thể nói, Tô Hàn đang ở Đường Sơn trấn, chỉ là ở bên ngoài Đường Sơn trấn, còn cách một khoảng nữa.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Tô Hàn đến trung đẳng tinh vực.
Và trước đó, nhờ trí nhớ kiếp trước, Tô Hàn đã vạch ra một số kế hoạch cho con đường ở trung đẳng tinh vực.
Những kế hoạch này có lẽ không hoàn hảo, có lẽ sẽ xảy ra những điều không may, nhưng ít ra nó vẫn tốt hơn việc đi không định hướng.
Đầu tiên, là vấn đề Tiên tinh.
Giống như ở hạ đẳng tinh vực, không có Linh tinh, thì đi lại nửa bước cũng khó khăn, muốn dùng truyền tống trận cũng không có khả năng.
Trung đẳng tinh vực cũng tương tự.
Tiên tinh là tiền tệ thông dụng ở trung đẳng tinh vực, là thứ mà tu sĩ thường thấy nhất, nhưng cũng là thứ thiếu thốn nhất.
Có đủ Tiên tinh, có thể đi qua các truyền tống trận, đến bất cứ nơi nào muốn đến, mua bất cứ thứ gì muốn mua.
Ví dụ như Phong Linh đỉnh, bạo châu những vật phẩm đặc thù này, hoặc là đan dược, Tiên khí các loại.
Thậm chí, chỉ cần có đủ Tiên tinh, thì có thể mua nô lệ.
Đây không phải nô lệ bình thường, mà là nô lệ tu sĩ!
Như trong những đế quốc đỉnh cấp, có cả nô lệ Tiên Tôn cảnh, thậm chí là Tiên Đế cảnh được rao bán, chỉ là nô lệ tu vi này rất hiếm, và cần một lượng Linh tinh cực lớn.
Rất nhiều con nhà giàu ở trung đẳng tinh vực, thường xuyên bỏ chút Linh tinh, mua nô lệ.
Với bọn họ, nô lệ gần như không phải người mà có thể tùy ý sai khiến, chỉ cần vì bọn họ bỏ mạng, thì cùng lắm là lại mua vài cái khác thôi.
Tô Hàn cũng có ý đó, định mua một ít nô lệ có tu vi cao.
Nhưng mà, ở vùng đất xa xôi như Đường Sơn trấn này, có lẽ thực sự có nô lệ được bán, nhưng tu vi chắc chắn không cao.
Dù sao, gia tộc mạnh nhất Đường Sơn trấn là Ngô gia, mà gia chủ Ngô Phi cũng chỉ có tu vi nhất phẩm Tiên Linh cảnh.
Nô lệ, sao có thể mạnh được đến mức nào?
"Giết những người Ngô gia, tổng cộng kiếm được hơn ba vạn Linh tinh, nếu có thể cướp thêm tài sản của Ngô gia, chắc chắn sẽ có được nhiều hơn, đáng tiếc..." Tô Hàn lắc đầu nói một mình.
Trước khi c·hết Ngô Phi đã phát tín hiệu, giờ này khắc này Ngô gia chắc chắn đã có người trấn thủ.
Tất nhiên, bọn họ có khả năng lớn không phải đến giữ của Ngô gia, mà là... tìm cách, tranh giành tài sản của Ngô gia!
Với một người giàu 'nứt đố đổ vách' như Tô Hàn, có lẽ không nên vì chút Linh tinh đó mà gây thêm rắc rối.
"Hơn ba vạn Tiên tinh, ở nơi như Đường Sơn trấn này thì còn có chút tác dụng, chứ không nhiều, như viên bạo châu nhất phẩm kia, mua ba viên là hết sạch, còn bạo châu nhị phẩm thì một viên cũng mua không nổi."
Tô Hàn lẩm bẩm: "Với số lượng nguyên tố tinh thạch trong Thánh Tử Tu Di Giới, hoàn toàn không cần vì Linh tinh mà đi làm những chuyện ăn c·ướp t·r·ộ·m c·ướp, nhưng nguyên tố tinh thạch không thể trực tiếp dùng thay Tiên tinh, dù sao không phải ở đâu cũng có ma p·h·áp sư, không phải ai cũng nhận ra nguyên tố tinh thạch."
Với những nơi không có ma p·h·áp sư, thì nguyên tố tinh thạch không đáng một xu.
Thứ này hữu ích với ma p·h·áp sư, là thánh vật của ma p·h·áp sư, nhưng trong mắt những tu sĩ không quen biết thì không có giá trị gì.
Vì vậy, Tiên tinh vẫn là chính.
Tiên tinh có thể mua được vật phẩm mà tu sĩ cần, cũng mua được vật phẩm mà ma p·h·áp sư cần.
Mà nguyên tố tinh thạch thì không phải là thứ thông dụng.
Cho nên, Tô Hàn phải tìm cách, dùng nguyên tố tinh thạch đổi lấy chút Tiên tinh đã rồi tính tiếp.
"Đây là bước đầu tiên!"
Tô Hàn tiếp lời: "Sau khi đổi được Tiên tinh, sẽ đi các phường thị, hoặc thậm chí là chợ đen, mua các vật phẩm đặc thù, thậm chí là nô lệ, để bảo toàn bản thân."
Ở bất kỳ tinh vực nào, đều có phường thị và chợ đen, chỉ là cấp độ của vật phẩm được bán ra là không giống nhau.
Phường thị có thế lực quản hạt, có thể an toàn hơn, còn chợ đen, thì toàn bộ dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, những thứ được mua bán ở chợ đen chắc chắn tốt hơn nhiều so với ở các phường thị.
Vì vật phẩm khi vào phường thị, sẽ phải qua tay thế lực quản lý nơi đó trước, nếu thế lực đó thích thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để trôi vào thị trường, những người khác đừng mong mua được.
Còn chợ đen thì không có bất kỳ thế lực nào quản lý, chỉ cần có Tiên tinh, có thực lực, và có gan… thì cứ đến!
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tô Hàn vẫn thích nhất kiểu chợ đen như thế này.
"Với tu vi hiện tại, vẫn còn hơi thấp..." Tô Hàn âm thầm cau mày.
Kẻ không có tội, mà mang ngọc thì có tội!
Nếu bị người ta biết trên người hắn có nguyên tố tinh thạch, đồng thời người đó biết giá trị của nguyên tố tinh thạch, thì Tô Hàn chắc chắn sẽ bị nhắm đến.
Không đủ thực lực, làm sao bảo vệ được tài sản?
Tài sản lộ ra ngoài thì nên kín đáo mới phải.
"May mắn, ta có Thánh Tử Tu Di Giới."
Một lát sau, Tô Hàn cắn răng: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng không thể cứ mãi trì hoãn như thế, như vậy là đang lãng phí thời gian."
Vật phẩm ở trung đẳng tinh vực, với Tô Hàn bây giờ, đều rất có ích.
Dù là một viên tiên đan nhất giai, cũng tốt hơn nhiều so với đan dược đỉnh cấp ở hạ đẳng tinh vực.
Những thứ như Linh tinh thì không còn thỏa mãn việc tu luyện của Tô Hàn, mà Tiên tinh thì lại quá lãng phí.
Cho nên, đan dược vẫn là thứ nên mua sắm.
"Nơi này xa lạ, cũng không biết đâu là phường thị hay chợ đen..."
Im lặng một lát, Tô Hàn ngước mắt, nhìn về phía vị trí Đường Sơn trấn.
Nơi đó, dường như là con đường duy nhất của Tô Hàn lúc này.
...
Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.
Câu nói này, đúng trong một vài trường hợp.
Bây giờ Đường Sơn trấn đã bị trấn thủ nghiêm ngặt, dù không hạn chế người qua lại, nhưng trong ánh mắt của nhiều thủ vệ, những ánh mắt sắc bén đó lại khiến người ta hơi lạnh sống lưng.
Gia tộc ở Đường Sơn trấn, đâu chỉ có mỗi Ngô gia.
Như Lý gia gia chủ đã bị Tô Hàn g·i·ế·t trước đó, chính là một trong số đó.
Ngô gia bị hủy diệt trong một ngày, gia chủ t·ử v·ong, vô số cường giả ch·ết oan, đây cũng không phải là chuyện gì nhỏ đối với những gia tộc khác.
Khi Tô Hàn đi ngang qua phủ đệ của Ngô gia, có thể thấy rõ ràng có rất nhiều người mặc đủ loại trang phục, đang chạy tới chạy lui ở Ngô gia.
Những người này, ước chừng chia thành vài phe, đang giương cung bạt k·i·ế·m, hiển nhiên là đang tranh giành tài sản của Ngô gia.
Nói thật thì 'núi cao hoàng đế xa', Bọn họ không quá e ngại những người của Ngô gia đang ở trong đội hộ vệ của hoàng thất, cũng chẳng nói người đó có biết chuyện này hay không, hay liệu có quản hay không. Mà dù có quản, có đến đi nữa thì cũng cần một chút thời gian.
Cùng lắm thì đến lúc đó, nếu không lại đối thủ thì sẽ trả lại tài sản c·ướp được cũng xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận