Yêu Long Cổ Đế

Chương 4370:   cuộc sống bình thường

Chương 4370: Cuộc Sống Bình Thường
Trở thành 'A Dân', Tô Hàn tiếp nhận rất nhiều ký ức liên quan đến A Dân. Trước đây hắn chưa từng để ý, chỉ mải suy nghĩ, A Dân nói muốn cha sống thật tốt hết một đời, rốt cuộc là tình hình gì. Lúc này, nhìn thấy khuôn mặt méo mó trong nước, Tô Hàn dường như đã hiểu ra được một vài điều. Theo ký ức, A Dân sinh ra không lâu liền bị sốt cao, cha mẹ hắn không có tiền chạy chữa nên đành dùng các phương pháp dân gian. Mạng sống thì giữ được, nhưng khuôn mặt lại bị tàn phá.
Chuyện này thật ra không chỉ xảy ra với riêng nhà A Dân. Rất nhiều gia đình nghèo, vì không có tiền chữa bệnh, hoặc là vì "Niệm Thư", đã làm lỡ dở cả một đời của con cái. Cha A Dân luôn cảm thấy vô cùng áy náy, ông tự thấy mình là một người đàn ông, lại không có khả năng chăm sóc tốt cho vợ con. Khi A Dân còn khỏe mạnh, nhà tuy không có tiền nhưng sống cũng coi như hạnh phúc. Thế nhưng, sau khi mặt A Dân bị hủy, cái gọi là 'hạnh phúc' đó đã hoàn toàn tan vỡ.
Để cha sống thật tốt hết một đời...
Nguyện vọng này, dường như có thể được phân giải thành hai biện pháp. Thứ nhất là nỗ lực kiếm tiền, không để cha A Dân phải chịu cảnh nghèo khổ, khiến ông tự hào về mình. Thứ hai là tìm cách khôi phục lại mặt của mình, để cha A Dân không còn áy náy nữa. Tô Hàn cảm thấy cha A Dân không quá coi trọng tiền bạc, cho nên, điểm thứ hai có vẻ quan trọng hơn.
...
Dưới bóng đêm, ánh sao nhấp nháy. Đã ba năm trôi qua kể từ khi mẹ A Dân qua đời. Trong ba năm này, Tô Hàn thường xuyên ra thành tìm biện pháp có thể giúp khuôn mặt khôi phục. Tiếc rằng, đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra. Mỗi lần đi thành, hắn đều không để cha A Dân đi cùng, vì Tô Hàn sợ cha sẽ không chịu nổi những ánh mắt kỳ dị của người khác.
Vẫn là căn nhà lá ấy, không hề được sửa sang, nhưng vẫn có thể che mưa che gió. Hai cha con ngồi sóng vai trên bậc thềm trước cửa nhà. Cha A Dân hút một điếu thuốc lào, dường như đã già đi rất nhiều so với ba năm trước. Tô Hàn nhớ, ngày đầu tiên mình đến nơi này, tóc cha A Dân vẫn còn đen. Còn giờ, tóc mai của ông đã điểm chút hoa râm.
"Hết năm nay, con đã hai mươi rồi." Cha A Dân rít một hơi thuốc, đột nhiên nói: "Đã nghĩ tới việc lấy vợ chưa?"
Tô Hàn cười hề hề: "Có nghĩ chứ."
"Thằng nhóc thối tha này." Cha A Dân cười ha hả gõ đầu Tô Hàn một cái, rồi hỏi: "Con để ý cô nào rồi?"
"Cái này... vẫn chưa có." Tô Hàn ngượng ngùng lắc đầu.
Cha A Dân thở dài: "Cũng phải, nhà mình ở nơi heo hút, các cô gái cũng chẳng mấy khi đến. Nhưng lúc con ra thành, chắc cũng gặp nhiều cô gái tốt rồi chứ? Có để ý ai không?"
"Tạm thời chưa." Tô Hàn nói.
Cha A Dân im lặng một lúc rồi nói: "A Dân à, những năm qua cha cũng đã tích cóp được chút tiền, tuy không nhiều, chưa đủ để mua nhà ở thành phố, nhưng có lẽ đủ làm sính lễ cho một cô gái bình thường. Nếu con thật sự thích ai, đừng giấu cha, cha sẽ đi hỏi cưới cho con, được không?"
Tô Hàn xúc động, nhìn sâu vào mắt cha A Dân: "Con cảm ơn cha."
"Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi." Cha A Dân đứng lên, nói thêm: "À mà cha mới mài con dao, sau này khi lên núi thì mang theo để phòng thân, tránh gặp phải sói hoang hay hổ báo gì."
"Vâng." Tô Hàn gật đầu.
Cha A Dân không nói gì thêm, bước vào trong nhà. Lúc gần như khuất bóng, Tô Hàn đột nhiên nói: "Cha, con có một chuyện muốn hỏi cha."
"Có thì cứ nói đi, còn giấu cha làm gì." Cha A Dân cười nói.
Tô Hàn mím môi, nói: "Cha, con muốn cho cha có cuộc sống tốt nhất, nhưng con không biết phải làm thế nào."
Trong căn nhà lá, một sự im lặng bao trùm. Rất lâu sau, cha A Dân mới thở dài nói: "Đồ ngốc, con sống tốt là cha đã sống tốt rồi."
Toàn thân Tô Hàn chấn động!
Lời nói của cha A Dân có thể xem là một tiếng chuông đánh thức người đang mê muội!
Đúng vậy... con cái sống tốt, chẳng phải cha mẹ sẽ sống tốt rồi sao? Với cha mẹ khắp thiên hạ, chẳng phải đều là như vậy sao? Như trước đây Tô Hàn từng nghĩ, chỉ cần khuôn mặt có thể hồi phục, cha A Dân chắc chắn sẽ không còn thấy tội lỗi. Chẳng phải đây chính là mình sống tốt thì cha A Dân cũng sống tốt rồi sao?
"Ha ha, đi ngủ sớm đi con." Giọng nói của cha A Dân vang lên.
"Vâng."
...
Bắt đầu từ ngày đó, Tô Hàn không còn quá xoắn xuýt vào việc phục hồi khuôn mặt nữa. Hắn trước hết tìm cách kiếm tiền, từng bước một cải thiện điều kiện gia đình.
Một năm, hai năm, ba năm...
Lại mười năm trôi qua. Căn nhà lá đã hoàn toàn biến mất, nơi này trở thành một trang viên rộng lớn, trước cửa hai tượng sư đá đứng sừng sững, bên trên treo một tấm biển lớn xa hoa —— Lý thị trang viên!
Đúng vậy, A Dân họ Lý, tên đầy đủ là 'Lý A Dân'. Đối với Tô Hàn, tuy không có bất kỳ tu vi nào, nhưng nhờ khứu giác nhạy bén của một tu sĩ, muốn làm giàu ở thế giới người phàm, cũng chẳng phải việc gì khó. Không chỉ trong thôn làng này, mà trong cả huyện, gia tộc họ Lý hiện tại là giàu có nhất vùng. Đúng như câu nói, "nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở chốn núi có bà con xa."
Khi Tô Hàn ngày càng phát triển, người trong dòng họ Lý đến cũng càng ngày càng đông. Cho dù là đối tác làm ăn, hay quý tộc hào phú, thậm chí là quan lại quyền quý, cũng thường xuyên lui tới đây. Dù giờ Tô Hàn đã ba mươi tuổi, quá tuổi thành hôn từ lâu, hơn nữa khuôn mặt vẫn méo mó, nhưng số người muốn giới thiệu con gái cho hắn vẫn nhiều không kể xiết. Tô Hàn có thể nhận thấy, nụ cười trên mặt cha A Dân ngày càng nhiều, càng lúc càng tươi.
Thế nhưng, mỗi khi mọi người tản đi hết, trên mặt cha A Dân lại thoáng hiện một tia ưu sầu. Vì ông có thể thấy rõ ràng, lúc những khuê nữ kia nhìn thấy Tô Hàn, trong mắt họ ánh lên sự kháng cự không che giấu được. Con người vốn là như vậy, dù bạn có giàu có đến đâu, ngoại hình vẫn luôn rất quan trọng. Ngay cả khi bạn cứu mạng họ, họ cũng chưa chắc muốn sống chung cả đời với một kẻ xấu xí.
...
Sau khi có tiền, Tô Hàn không còn cần lên núi nữa. Cha A Dân cũng có thể ở nhà, an tâm làm những việc ông muốn. Theo thời gian, việc làm ăn của Tô Hàn càng ngày càng phát đạt, sớm đã trở thành thủ phủ của huyện này. Thậm chí, có một vị hoàng thân quốc thích còn tự mình đến thăm, khen Tô Hàn hết lời. Vị hoàng thân này cũng đã mang đến hi vọng cho Tô Hàn, thậm chí là cho toàn bộ gia tộc họ Lý ——
Ông ta có một đơn thuốc có thể giúp Tô Hàn phục hồi khuôn mặt!
Ông không hề muốn tiền của Tô Hàn, mà miễn phí đưa đơn thuốc cho hắn, chỉ là những dược liệu kia, Tô Hàn phải tự mình đi tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận